watch sexy videos at nza-vids!
Cảm ơn bạn truy cập vào TruyenHay4u.Sextgem.Com wapsite đọc truyện Tiểu Thuyết, Truyện Teen Hay, Truyện Ma, Truyện Ngắn Tình Yêu . Hãy lưu lại và giới thiệu với bạn bè nhé !
Phần Mềm Tổng Hợp Các Clip Nóng
Tuyển tập 50.000 CLIP HOT của các Girl Xinh - Đẹp - Điệu - Sốc nhất hiện nay!
...
Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014
• TRUYỆN TEEN BẢO BỐI CỦA TÌNH NHÂN KIẾN TRÚC SƯ
Post By Mr C™ [Admin]
#1 12/11/25 Time : 00:09



TruyenHay4u.SexTgem.Com

Chúc Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ
Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư - Chương 03
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy dọc theo bờ đê, cuối cùng vững vàng đứng ngoài khu biệt thự tư nhân cạnh bờ sông Ware.

Từ cổng vòm bằng đá cực kì khí thế nhìn từ xa đi vào, nương theo ánh trăng sáng, đèn đuốc, có thể nhìn thấy hai hàng cây bồ đề tráng kiện mà tao nhã thẳng tắp hai bên đường, những ngọn núi chập chùng nơi xa, những hàng cây rậm rạp nối đuôi nhau, dưới màn đêm mông lung che lấp, chẳng phân biệt được sáng hay tối làm cho Lạc Tiểu Hòa cảm thấy chính mình tựa hồ đang lạc vào một thế giới thần bí khó lường.

Lạc Tiểu Hòa rụt rè ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ kính sợ hãi đánh giá, trong lòng tràn ngập tò mò cùng nghi vấn.

Bọn họ không đi Nam Mĩ, vẫn cứ ở lại Anh quốc, nhưng là từ Luân Đôn đi đến Oxford. Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng thở ra, nếu như đi Nam Mĩ, cô vĩnh viễn không biết làm cách nào để về nhà.

“Thích nơi này sao?” Người con trai ngồi ở bên cạnh cô, khuôn mặt không rõ tâm tình, âm thầm đặt nhất cử nhất động của cô ở trong mắt.

Vừa nghe thấy giọng nói của anh, Lạc Tiểu Hòa lập tức giống như chim sợ cành cong, thu hồi tầm mắt tò mò, cảnh giác mười phần xem xét đối phương.

Cửa xe được người hầu mở ra từ bên ngoài, người con trai xuống xe trước, quay lại vươn tay về hướng cô, “Lại đây.”

Lạc Tiểu Hòa không muốn xuống xe. Vài giờ trước, bọn họ vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc và vui mừng, bởi vì cô đã mở miệng chịu nói. Anh phải rời khỏi nhà làm một chút việc, muốn cô ngoan ngoãn chờ anh trở về, cô giả bộ mệt mỏi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, vừa nghe tiếng động anh rời đi, liền lập tức nhảy xuống giường.

Ai biết khi vừa mở cửa phòng ngủ ra, không ngờ đã có một nam một nữ mặc đồng phục tóc vàng mắt xanh người hầu Anh quốc đứng thẳng tắp ngoài cửa, nhìn thấy cô đi ra, đồng loạt cúi người chào cô, cung kính hỏi cô cần phục vụ gì. Mà hai người da đen cao to ngoài cửa kia theo bọn người hầu giới thiệu nói, đó là bảo vệ tiên sinh đặc biệt mời đến đây để bảo vệ an toàn cho cô.

Thật sự là quá buồn cười! Cô bị bắt cóc, mà bọn cướp lại còn thân thiết giúp cô chuẩn bị người hầu và bảo vệ.

Cô không biết người con trai kia rốt cuộc muốn làm gì, dáng vẻ anh đường hoàng, cách nói năng không tầm thường, dường như...... Có rất nhiều tiền, thấy thế nào cũng không giống một tên cướp vì tiền bán mạng, như vậy ngàn dặm xa xôi đem cô từ Trung Quốc đến nơi này, chẳng lẽ thật sự muốn đối phó với chú của cô?

Sau khi trải qua sợ hãi khôn cùng, Lạc Tiểu Hòa cũng chỉ còn lại nồng đậm nghi hoặc.

Hoàng hôn buông xuống, người con trai đã trở lại, mang về cho cô vài bộ quần áo mới, gồm rất nhiều những túi giấy có in nhãn hiệu của các cửa hiệu nổi tiếng.

Vải len trắng tinh, áo dệt kim hở cổ, quần lụa mỏng tinh tế mềm mại, áo sơ mi màu hồng phấn, quần Jean ngắn, hoặc những chiếc váy hoa màu hồng nhạt tràn đầy hơi thở thanh xuân, những chiếc giày lông cừu mềm mại và còn thực vừa chân cô.

Trừ những thứ đó ra, bên trong túi giấy còn có những bộ đồ lót mềm mại thoải mái, những váy ngủ bằng tơ tằm thượng hạng, Lạc Tiểu Hòa nhìn thấy những thứ này vừa thẹn vừa giận, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cánh tay của người con trai.

Cánh tay thon dài kia, khớp xương rõ ràng, ngón giữa tay phải hơi bị chai sần, giống như thường xuyên cầm bút, bàn tay mười phần của nhà làm nghệ thuật, nhưng anh từng dùng nó tinh tế sờ mó ba vòng của cô!

Đáng giận hơn là! Anh cho rằng mua quần áo mới cho cô, đối với cô thoáng toát ra một tia thiện ý, là cô có thể tha thứ những hành động tàn ác mà anh đã gây ra cho cô hay sao, muốn làm gì thì làm sao?

Mơ tưởng! Không có cửa đâu! Không có khả năng! Vì thế cô hạ quyết tâm, chết cũng không chịu xuống xe.

“Là muốn anh ôm em lên sao?” Người con trai nhìn chăm chú vào cô gái giận dỗi, nụ cười hiếm thấy nhẹ nhàng phát ra từ nội tâm, làm tươi sáng cả gương mặt.

“Rất vui được cống hiến sức lực.”

Không cần! Tránh ra! Tránh ra! Cô gái kinh hoảng xoay người liền chạy về phía trên lầu.

“Ngoan, em sẽ thích nơi đó mà, tin tưởng anh, nhé?” Cô gái thét chói tai, cô bị người con trai từ phía sau ôm lấy.

“Nếu em còn giãy, có tin anh hôn em trước mặt bọn họ không?”

“......”

“Thế này mới ngoan, đi thôi nào.”

Người hầu và bảo vệ ngây ra như phỗng, nhìn chủ nhân luôn luôn không cười không nói, giống như mèo vờn chuột đùa giỡn với cô gái đang giận dữ không thể kiềm chế được trên tay mình. Trong đầu tất cả đều là sao và dấu chấm hỏi.

Chủ nhân tôn quý, rốt cuộc làm sao vậy? Không chỉ có người hầu không hiểu, Lạc Tiểu Hòa cũng không hiểu. Đối mặt với người con trai cổ quái, không thể hiểu nổi này, cô hoàn toàn cảm nhận được cái gì tên là “cùng đường”.

Cô sẽ không nói, mắng lại mắng anh không được, cũng không đánh lại anh, trốn lại trốn không thoát, mà anh đối với ngôn ngữ người câm điếc của cô không chỉ có nhìn như không thấy, còn tuyên bố hùng hồn.

“Anh nói lại lần nữa, em không phải câm điếc, phải dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với anh!”

Anh dường như rất chán ghét ngôn ngữ của người câm điếc, hay nói đúng hơn, bởi vì ngôn ngữ của người câm điếc đối với anh mà nói càng giống đàn gảy tai trâu?

Khai thông không được, Lạc Tiểu Hòa quyết định biến mình thành chú cá trong hồ, yên lặng không náo động.

Tiếng chuông di động vang lên du dương rất hợp thời, người con trai nhìn thoáng qua màn hình, tạm thời buông tha cô, đi đến một bên nghe điện thoại.

Hai người hầu ân cần đứng ở ngoài xe, tiếp nhận công việc của chủ nhân, nói tiếng Anh lễ phép mời tiểu mỹ nhân Đông Phương đáng yêu đi ra.

“Beautiful younglady,welcome!”

“Please getout.”

Những chiếc đèn nơi cánh cổng vòm bằng đá rất sáng, từ những nét điêu khắc trên cánh cửa vọng vào, trong khu biệt thự trồng rất nhiều loài hoa lạ, vào ban đêm mát mẻ như thế này, mùi hoa đặc biệt thấm vào ruột gan, những dây mây màu xanh biếc đang đón gió đung đưa nhẹ nhàng. Xung quanh là một màu xanh biếc mát mắt, có rất nhiều đóa hoa hồng hồng, trắng trắng xen lẫn vào nhau, những đóa hoa đang e ấp nụ, làm thành bức tranh tĩnh rất sống động.

Nhưng đối với Lạc Tiểu Hòa mà nói, ngôi biệt thự to lớn này, tựa như một cái nhà giam thật to, một khi cô đi vào, có khả năng suốt đời này cũng không trốn ra được!

Cho nên cô mới không muốn đi vào, cô phải rời khỏi nơi này! Lạc Tiểu Hòa cảnh giác nhìn người con trai đang đưa lưng về phía xe, từ trong xe chui ra ngoài, thừa dịp bọn người hầu sơ ý, xoay người chạy như điên về phía đại lộ!

Phía sau truyền đến tiếng kinh hô thất thanh, cũng ngăn cản không được Lạc Tiểu Hòa trốn thoát, cô liều mạng chạy về phía trước, không muốn, cũng không dám quay đầu, cô chỉ biết là mình không muốn ở lại quốc gia xa lạ này!

Cô muốn về nhà! Về nhà!

☆☆☆

Cuối mùa xuân, có mưa phùn rơi lất phất, tới vừa vội lại mạnh mẽ. Ào ào xôn xao, mưa to xen lẫn tia chớp cùng sấm rền, có chút dọa người. So với thứ này càng dọa người hơn đó chính là sắc mặt chủ nhân ngôi biệt thự này.

Trong đại sảnh lớn của ngôi biệt thự, trên trần nhà cao hơn mười mét, chùm đèn thủy tinh lộng lẫy vẫn rực rỡ ánh sáng, bọn người hầu tốp năm tốp ba ở hành lang thật dài đi qua đi lại, trong tay bưng khay đựng nước ấm, chậu nước và khăn lông, mang theo y phục mới, lao nhao hẳn lên, ngẫu nhiên nhỏ giọng nghị luận vài câu.

“Karla, nghe nói vị tiểu thư kia sinh bệnh?”

“Đúng vậy, thật sự là rất bất hạnh, tiên sinh quá mức lo lắng rồi!”

“Tại sao có thể như vậy, bác sĩ Hoa vẫn chưa đến sao?”

“Vâng, hẳn là đang trên đường đến.”

Mệt nhọc quá độ, khí hậu không hợp, hơn nữa lại quá mức hoảng sợ, thiếu nữ Đông Phương đáng yêu chủ nhân mang về mới đến khu biệt thự này một buổi tối đã sinh bệnh.

Trong gian phòng ngủ rộng lớn sạch sẽ xa hoa mang phong cách kiến trúc của Bắc u: Một bức tường đá có lò sưởi, ghế tựa hình thiên nga với màu nâu tao nhã, bàn trà với đường cong ngắn gọn...... Trong không gian tràn ngập hương vị hoài cổ......

Trên chiếc giường to lớn rộng rãi thoải mái, thiếu nữ không hề ý thức mình đã lâm vào phiền phức, chìm đắm trong lớp chăn lụa tơ tằm xa hoa phong cách châu Á, ngủ cũng không an ổn.

Người con trai ngồi trên chiếc ghế da màu đen đặt bên cạnh giường, đang hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra đêm nay, thấy lòng vẫn còn sợ hãi.

Ngay trước mắt anh, cô bé con thế nhưng muốn chạy trốn. Bởi vì muốn bỏ rơi những người đang đuổi theo phía sau lưng cô, cô hoảng hốt không đi đường chính, mà nương màn đêm chui vào lùm cây ven đường, lại từ lùm cây đó chạy loạn xạ vào khu rừng âm u tối tăm kia.

Trong khu rừng đó mặc dù không hề có dã thú tấn công, nhưng cũng có rắn, bò cạp, rết và những côn trùng có hại khác, cô lại không nói chuyện, nếu gặp phải thì biết làm sao?

Anh lo âu không thôi, lập tức mệnh lệnh tất cả những người hầu trong khu biệt thự gần như lật tung khắp cả khu rừng cây lên, tìm kiếm hơn một giờ, rốt cục ở một tàng cây không lớn không nhỏ phát hiện ra cô gái nhỏ đang bị lạc đường.

Cô vạn phần chật vật, ôm đầu gối, cuộn mình ở nơi đó, thân mình nhỏ nhắn run run, khi ngẩng đầu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng kia đã là nước mắt loang lổ, những vết rách sướt trên quần áo lộ ra lớp da thịt non mềm, tất cả đều là dấu vết bị những cành cây, gai nhọn cào rách,

Lửa giận xen lẫn đau lòng, lo lắng, khẩn trương, khiến cho sắc mặt anh thay đổi, đi qua không thèm nói một lời đã đem cô gái sợ hãi ôm lấy gắt gao trói buộc trong ngực mình, thanh âm cứng ngắc và hung ác trước nay chưa có.

“Chết tiệt! Em dám làm bản thân mình thành như vậy sao?”

Đại khái là cực kỳ mệt mỏi, Lạc Tiểu Hòa không có khí lực giãy dụa, đôi mắt đẹp hoảng sợ mở to, nhìn xem phản ứng anh.

“Em còn dám chạy trốn nữa thử xem! Anh sẽ làm cho em biết cái gì gọi là hối hận!” Anh hung dữ nói, đè nén lửa giận hừng hực ôm lấy cô chạy nhanh trở về khu biệt thự đi lên lầu, giận dữ đem cô quăng lên chiếc giường to lớn, nhưng dã dùng lực rất nhẹ để cô khỏi đau, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc bên cạnh, dự tính phát tiết tức giận trong đống công việc ngập đầu kia.

Đợi đến khi trở về phòng, anh ôm cô gái ngủ say vào trong lòng, lập tức cảm thấy không thích hợp, tay chân lạnh lẽo, thân hình nhỏ gầy nóng phỏng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không bình thường.

Lòng anh nóng như lửa đốt, hối hận không kịp, một mặt lấy túi chườm đá đắp lên trán nóng bỏng của cô, một mặt cứ hét lên hỏi xe của bác sĩ Hoa đã đến đâu rồi.

“Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, bác sĩ Hoa đã tới cửa, lập tức đến ngay.” Bưng tới nước ấm và nước trái cây, lão quản gia Karla trấn an nói: “Tiên sinh, xin để tôi đút nước cho tiểu thư.”

Đang muốn tiến lên, lại nhìn thấy người con trai từ bên cạnh đứng bật dậy, đón nhận ly nước trong tay cô.

“Để tôi.”

Bưng ly ngồi trở lại mép giường, anh khẽ khàng để cô bé con ngồi tựa vào trong lòng mình. Một tay cẩn thận ôm thắt lưng của cô, tránh cho thân thể của cô trượt xuống, một tay kia cầm ống hút, dè dặt cẩn trọng đút cô uống nước.

Đáy mắt Karla lộ ra ngạc nhiên, bà chưa từng nhìn thấy vẻ ôn nhu, động tác săn sóc của vị chủ nhân Đông Phương này, nhất là đối xử với một người con gái! Khi anh nhìn vị tiểu thư Đông Phương đó, tình ý trong mắt rõ rệt, quả thật giống như nước mênh mông sắp tràn ra ngoài.

Sau khi bác sĩ riêng của gia đình tỉ mỉ điều trị, Lạc Tiểu Hòa uống thuốc hạ sốt, cơn nóng sốt rất nhanh lui xuống, không bao lâu bình tĩnh ngủ say.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nửa vùi vào chiếc gối lông chim mềm mại, lông mi dài khép kín, mũi hồng hồng, hiển nhiên đã khóc thật lâu, ngẫu nhiên còn nức nở hai tiếng, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng nhìn thấy gương mặt hung dữ anh tuấn của ai kia.

Cả một đêm, người con trai khẽ vuốt đầu mềm mại của cô, đến cuối cùng vẫn chỉ chăm chú nhìn cô, ngón tay nhẹ vỗ về mái tóc, thở dài thật dài, thấp đến mức không thể nghe được......

☆☆☆

Bồ câu theo cửa sổ bay qua, “ríu rít” kêu lên, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Trong phòng ngủ, Lạc Tiểu Hòa tỉnh lại đã lâu, cô lẳng lặng nằm đó, cẩn thận lắng nghe, khi xác định trong phòng chỉ có một mình, vội vã xốc màn lên bước xuống giường.

Dè dặt cẩn thận đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai nghe lén một hồi, lại vươn tay khẽ mở cửa, phát hiện cửa đã bị khóa kín.

Cô chán nản ở trong phòng đi tới đi lui, bỗng nhiên phát hiện gian phòng ngủ này được thông với một gian phòng khác, khẽ mở cửa, dễ dàng mở bật ra, thì ra đó chính là một gian phòng làm việc loại nhỏ rộng sáng sủa.

Bên trong thực sạch sẽ, trên giá sách màu lá cọ bày biện nhiều bộ sách rất dày, bên cửa sổ có một bàn làm việc dài gần 5m, bản vẽ chồng chất như núi.

Một laptop bằng đá quý xanh mát ...... Nếu cô có thể sử dụng nó, là có thể cầu cứu ra ngoài được rồi!

Hơi thở Lạc Tiểu Hòa chợt dồn dập lên, cô đưa tay khóa cửa lại, vọt tới trước bàn mở máy tính ra, ai biết vừa mới bước đến gần bàn đã bị tấm hình nền trên màn ảnh laptop làm cho hoảng sợ.

Trên màn ảnh, một cô bé mặc đồng phục trung học mới từ cửa trường bước ra ngoài, đang ngẩng đầu lên nhìn không trung, trên khuôn mặt tươi tắn tràn đầy nét trẻ con, miệng cười ấm áp động lòng người. Một tia nắng mặt trời lấp lánh chiếu vào trên người cô, mái tóc ngang vai, tung bay theo bước chân nhẹ nhàng của cô bé.

Cô gái đó rõ ràng là cô! Lạc Tiểu Hòa bị kinh sợ chấn động, sau một lúc lâu mới dời ánh mắt, nhìn đến khung ảnh bằng gỗ trên bàn.

Trong ảnh là cô bé nhỏ xinh với bím tóc ngắn ngủn, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, ngũ quan còn chưa nẩy nở, nhưng vẫn không giấu được dung nhan tú lệ, hai má lộ lúm đồng tiền vô cùng hồn nhiên xán lạn, đang ngồi trên đầu gối của một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, giơ tay nhỏ bé vui vẻ làm đại biểu thắng lợi “V”.

Đây cũng là cô...... Là cô hồi nhỏ!

Làm sao có thể? Làm sao có thể? Rốt cuộc là ai? Tại sao lại có ảnh chụp hồi nhỏ của cô?

Lạc Tiểu Hòa trong lòng kinh hoàng không thôi, lại nhìn về phía màn hình máy tính, một tập tin đề chữ “mặt trời nhỏ” đập vào trong mắt, không tự chủ được lấy chuột nhấn mở ra, lại khiếp sợ phát hiện bên trong rất nhiều ảnh chụp...... Tất cả đều là cô!

Cô đến trường, cô ăn kem, cô đọc sách, cô qua đường, cô che ô khi trời đổ mưa, cô đang cắt tóc, cô...... Màn ảnh trung thực nhất nhất ghi lại từng khoảng thời gian thanh xuân của cô, từ xuân đến hạ, từ thu đến đông, hầu như không bỏ qua giai đoạn nào ghi lại dấu ấn trưởng thành của cô.

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, tay Lạc Tiểu Hòa run run cầm lấy khung ảnh.

Thiếu niên trong ảnh cao gầy, ngũ quan sáng sủa anh tuấn, không cười không nói, trên nét mặt ẩn ẩn nét hung ác nham hiểm lãnh khốc không tương xứng cùng tuổi, nhưng động tác ôm cô bé con kia, lại vô cùng ôn nhu như thế.

Khuôn mặt này dần dần dấy lại kí ức của cô, một khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo dần dần sống lại trước mắt cô.

Lạc Tiểu Hòa khẽ gọi một tiếng, dùng sức che miệng lại, vẫn khó có thể che lại tiếng khóc nức nở vừa mừng vừa sợ, từ trong miệng phát ra.

Cô khó có thể tin, cô mừng rỡ như điên, cô không nghĩ nhiều nữa. Cất lên tiếng khóc lớn!

Đại ca ca...... Đại ca ca...... Anh còn sống, phải không? Phải không?

Đoạn kí ức bị bụi thời gian che giấu trong tận đáy lòng kia, cho rằng vĩnh viễn không thể nhìn thẳng vào chuyện cũ; Ổ khóa bí mật kia cho dù có bao nhiêu chuyên gia tâm lý đều chưa thể mở, nhưng giây phút này, lại ầm ầm mở toang ra từ tận trái tim cô. Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư - Chương 05
Mùa mưa kéo dài liên miên đi qua, Cổ gia cuối cùng cũng nghênh đón không khí sáng sủa đã lâu không thấy. Sáng sủa này không chỉ là bầu trời, còn có tâm người.

Nửa tháng sau, vào buổi chủ nhật nào đấy, kim đồng hồ chỉ hướng bốn giờ chiều, lão quản gia bộ mặt mừng rỡ tự mình ra ngoài tiễn khách, ông cung kính mà đem ba bốn vị đại bác sĩ nổi danh đưa tiễn đến cổng Cổ gia mới hài lòng.

Những vị bác sĩ này là ở khoa chỉnh hình nổi tiếng trong và ngoài nước, từ trước đến giờ đều cao ngạo không ai chịu hợp tác với ai, nhưng vừa rồi, bọn họ lại chung tay sắp xếp một phương án trị liệu tốt nhất xưa nay chưa từng có.

Tại sao? Bởi vì nơi này là Cổ gia, bệnh nhân chính là người kế thừa hợp pháp duy nhất của Cổ gia.

Cổ gia ở Đài Nam, cùng với Quan gia ở Đài Trung không hề thua kém nhau, là nhà giàu có siêu cấp. Trong sách nho thường viết, quan gia hắc bạch hai nhà ăn sạch, Cổ gia chính là hoành hành cả hai phương diện đó, ở trong lĩnh vực của mình xưng vương xưng bá, việc nhân đức không hề kém ai.

Nhưng quá đáng tiếc chính là, Cổ gia không giống như Quan gia có nhiều con nhiều cháu như thế, nhân khẩu ít ỏi, đến đời thứ ba này, dòng máu trực hệ duy nhất, đứa cháu đích tôn còn sót lại chỉ còn một mình Cổ Hách Tuyền.

Thiếu niên này không cần đến giảng đường cũng có thể học đại học được, muốn ứng phó đám sài lang hổ báo bên ngoài, muốn bảo vệ đại gia nghiệp này chắc hẳn tương lai sẽ có nhiều sóng gió. Vì vậy bên ngoài đều đồng loạt nhất trí cho rằng, Cổ gia, thế hệ này, sẽ bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng suy bại.

Trong nhiều tầng lớp con cháu của Cổ gia, giới truyền thông biết được uy hiếp lớn nhất chính là Cổ Thế Xương vừa mang theo vợ cùng hai đứa con về nước, hắn là anh họ xa của Cổ Hách Tuyền. Người này vừa về tới Đài Loan liền trở thành "Cổ đảo tập đoàn" Phó tổng, không những vậy còn đường hoàng tiến vào Ngôi biệt thự họ Cổ.

Trong thư phòng sáng ngời, thiếu niên yên tĩnh ngồi ở trước bàn đọc sách, chưa bao giờ vì sự vật hay bình luận nào của người ngoài mà ảnh hưởng tâm tình của mình, anh mặc bộ y phục màu trắng thoải mái, vẫn là tái nhợt gầy yếu, tóc đen có phần dài hơn, có mấy sợi che kín ánh mắt hẹp dài của anh.

"Thiếu gia. . . . . . Tôi có chút không hiểu." Lão quản gia trung thành vừa vào nhà, đến giúp thiếu niên bưng chén nước, thừa dịp không có ai, muốn nói ... lại thôi.

"Có lời cứ nói, chú Phó." Cầm trong tay quyển tiểu thuyết bán chạy nhất ở nước ngoài, thiếu niên từ từ đọc.

"Cậu. . . . . . Cậu tại sao đồng ý cho bọn họ vào ở trong nhà?" Không cần phải nói, "bọn họ" trong miệng lão quản gia, chính là chỉ một nhà bốn người của Cổ Thế Xương.

Không phải là người một nhà thì không nên vào chung một cửa. Những lời này đặt ở trên người nhà Cổ Thế Xương thật sự đúng đến khít khao. Cổ Thế Xương tham lam, vợ hắn Mullen Na khắc nghiệt, hai đứa con vô cùng ương ngạnh, y như phiên bản của hai người, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, đã đem mình trở thành chủ nhân, đối với các người hầu la thét trách cứ, thật sự làm người ta không có chút thiện cảm nào.

“Anh họ mới vừa về Đài Loan vẫn chưa tìm được nhà, dĩ nhiên là ở nơi này." Cổ Hách Tuyền nhàn nhạt nói.

"Nhưng, thiếu gia à. . . . . . Thỉnh thần dễ đưa thần khó . . . . . ."

"Chú Phó!" Cổ Hách Tuyền cắt đứt lời của ông, thanh âm trầm trầm: "Có mấy lời con chỉ nói duy nhất một lần, xin hãy nhớ kỹ."

"Vâng", lão quản gia cho là thiếu gia muốn răn dạy mình đã vượt quá khuôn phép: "Cậu nói đi."

"Con thấy rằng, ứng phó một người có lòng tham, so với ứng phó một đống người có lòng tham thì đơn giản hơn nhiều, giống như thế, người muốn tiền bạc của mình so với một đám người muốn quyền lợi dễ dàng khống chế, mà bây giờ anh ta muốn không phải là tiền sao, sao cháu lại không cho chứ? Chỉ cần một ngày cháu có thể thỏa mãn lòng tham của anh ta, anh ta sẽ duy trì cho cháu một ngày, đồng thời cũng sẽ phòng ngừa người khác có chủ ý với Cổ thị, chú Phó, chú nói có đúng không?"

"Đúng vậy, thiếu gia." Lão quản gia vừa mừng vừa sợ, thì ra là thiếu gia không phải không hiểu, mà anh so với bất kỳ kẻ nào đều thấy rõ ràng hơn nhiều.

"Nếu như có một ngày, anh ta muốn vượt qua thứ mà cháu có thể cho anh ta cho đến lúc này, mới là lúc chú nên chân chính lo lắng." Cổ Hách Tuyền cười cười, nói tiếp: "Bất quá chú yên tâm, cháu sẽ không để cho ngày đó xảy ra, ít nhất, cháu sẽ tận lực khiến nó đến thật chậm, trước khi cháu có năng lực phản kích. Hiện tại, chú đã hiểu chưa?"

"Đúng vậy, thiếu gia! Tôi đã hiểu" Lão quản gia kích động, không nhịn được rơi lệ, "Tiên sinh cùng phu nhân sẽ phù hộ ngài, nhất định sẽ. . . . . ."

"Tốt lắm, chú Phó, về sau làm như thế nào thì cứ y như thế đó đi, nhất là đối diện với khách quý, không nên có nửa phần sai lầm."

"YES! Thiếu gia, tôi hiểu nên làm như thế nào rồi", lão quản gia che giấu nội tâm đầy vui sướng, "Cậu hiện tại có muốn đến tản bộ trong vườn hoa không?”

"Thôi." Cổ Hách Tuyền từ chối, tầm mắt trước sau như một, trong trẻo lạnh lùng không chút để ý nhìn lướt qua bên cửa sổ.

Tỉ mỉ như lão quản gia lập tức nhận thấy được, bước nhanh tới mở cửa sổ ra, bỗng nhiên, góc tường bên kia có một tiếng cười thanh thúy kèm theo gió nhẹ nhu hòa cùng nhau truyền vào bên trong nhà, giống như chuông bạc vang vọng.

"Mimi thật đáng yêu nha. . . . . . Ngô. . . . . . Em muốn ăn cá sao? Không được đâu. . . . . . Cái đó không thể ăn đâu. . . . . . Đại ca ca sẽ tức giận . . . . . . Em đừng chạy nha. . . . . . Chờ chị một chút. . . . . ."

Cô gái nhỏ cười "Khanh khách", thanh âm càng vang xa, dần dần biến mất.

Thiếu niên chăm chú nghiêng tai lắng nghe, đốt ngón tay thon dài đang chống đỉnh đầu bỗng nhiên dùng sức nắm chặt, anh ngẩng đầu lên, trầm giọng kêu: "Chú Phó."

"Dạ, thiếu gia."

"Đẩy cháu đến vườn hoa đi."

"Vâng, thiếu gia." Lão quản gia bước nhanh đến đẩy xe lăn đi ra ngoài cửa. "Bác sĩ Hà nói cậu phải phơi nắng nhiều, đối với cậu mới có lợi." Thiếu niên mím chặt khóe môi, đối với lời ông nói giống như là không nghe thấy.

Ánh mặt trời màu vàng phủ lên trên người, một lớn một nhỏ đang chơi đùa dưới giàn nho, một người một mèo, tựa hồ chơi mệt mỏi, thoải mái cùng nhắm hai mắt lại.

Chú mèo màu trắng, lông mềm như nhung, trên đầu có vài nét hoa văn giống như lấy mực đen vẽ lên, rất là đáng yêu. Trên cổ mang một cái chuông reo nhỏ, khi chạy sẽ "Đốt linh đốt linh" vang không ngừng. Giờ phút này đang lười biếng vùi ở trong lồng ngực cô bé con ngủ gật.

Thiếu niên xa xa ngắm nhìn, hồi lâu không nói tiếng nào.

"Thiếu gia, muốn gọi Tiểu Hòa tới đây không?”

"Không cần." Con mắt tối tăm híp lại, "Con mèo kia. . . . . . Là từ đâu mà đến?"

"Là chú của Tiểu Hòa sai người đưa tới, mấy ngày trước là sinh nhật của con bé."

Lại một khoảng im lặng làm người ta không hiểu. Liếc nhìn thiếu niên chau mày lại, lại nhìn cô bé con trên sân cỏ một chút, trong lòng lão quản gia như sáng hơn.

Ông không hề nhìn lầm, chỉ khi hướng về phía Lạc Tiểu Hòa hồn nhiên đáng yêu thì Tuyền thiếu gia mới có thể cho thấy tâm tình bất đồng, anh sẽ tức giận, biết phẫn nộ, sẽ muốn tìm cách phát tiết ra tất cả những tích tụ trong lòng, mà không phải loại không khí trầm lặng như người sống đời sống thực vật.

Nhưng Lạc Tiểu Hòa rốt cuộc vẫn còn tâm lí của một đứa trẻ, rất mê chơi, lực chú ý toàn bộ đều để trên người con mèo con kia rồi, đã hai ngày không đến nói chuyện phiếm cùng thiếu gia. . . . . . Ừ, không, phải là, là chọc thiếu gia tức giận. . . . . . Lão quản gia lo âu nghĩ tới.

"Bá bá!" Một chiếc xe màu đen từ bên ngoài lái vào Ngôi biệt thự họ Cổ, hai anh em họ Cổ mới vừa ở bên ngoài vui chơi trở về, nhảy xuống xe, liếc mắt liền thấy được con mèo trong ngực Lạc Tiểu Hòa.

"Ủa? Mèo ở đâu ra thế? Chơi chắc vui lắm a!"

Bọn họ đều đã là học sinh trung học, Cổ Hoành Siêu ốm giống cây cần trúc, Cổ Lệ Toa vóc người lại đẫy đà hơi mập, ngày ngày kêu giảm cân.

"Anh, em muốn con mèo đó!" Từ trước đến nay, Cổ Lệ Toa kiêu căng nhìn đến thứ gì mình thích lập tức muốn chiếm lấy làm của riêng.

"Ta cũng muốn." Cổ Hoành Siêu cười hắc hắc, nhìn Lạc Tiểu Hòa nói: "Uy! Con hầu kia, đem mèo tới cho chúng tao chơi một chút!"

Thấy hai anh em nhà nọ kiêu căng muốn giành với mình, Lạc Tiểu Hòa ôm mèo quay đầu muốn chạy đi.

Kể từ khi bọn họ đi theo cha mẹ tới ngôi biệt thự họ Cổ, luôn gọi cô là con hầu kia, luôn thích chỉ huy cô làm này làm kia, còn thường thường giành búp bê cùng bút sáp màu, rõ ràng bọn họ hoàn toàn không thèm dùng đến những thứ đồ chơi đó, nhưng bọn họ muốn cướp đi, làm hư, sau đó ném vào thùng rác. A ma nói bọn họ không phải là đứa bé ngoan, bảo cô tránh bọn họ thật xa, nếu so với Đại ca ca còn cần xa tránh xa hơn một chút!

Cổ Hoành Siêu rất nhanh chặn đường đi của Lạc Tiểu Hòa, hung tợn chất vấn: "Mày chạy cái gì mà chạy? Con hầu kia, lại dám không nghe lời nói của bản thiếu gia!"

"Vậy là sao, sao mày luôn đối nghịch với chúng tao vậy? Mày với a ma mày có muốn ở đây làm nữa không?" Cổ Lệ Toa hất cằm ra lệnh: "Nhanh lên một chút, đem mèo cho tao!"

"Mimi là quà sinh nhật chú em tặng cho em mà." Lạc Tiểu Hòa ngập ngừng nói, đem chú mèo con trong ngực ôm càng chặt hơn.

"Quà sinh nhật à? Hừ, có gì đặc biệt hơn người, Lysa, anh kể em nghe nè, hôm kia anh có thấy con chó biết bơi đó", Cổ Hoành Siêu cực kỳ không có ý tốt liếc xéo bộ mặt hoảng sợ cô gái nhỏ, "Này, con hầu kia, mày đoán mèo có thể bơi lội hay không? Nếu như đem nó ném vào hồ bơi. . . . . ."

"Ha ha, anh à, anh thật là hư a!" Cổ Lệ Toa cười lớn.

Lạc Tiểu Hòa càng nghe càng sợ, bước chân không tự chủ được lui về phía sau.

"Đưa nó đây..., bằng không tao sẽ ném nó vào hồ bơi!" Hai anh em từng bước từng bước ép sát, Cổ Hoành Siêu đưa tay muốn đoạt lấy con mèo.

Đúng lúc này, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng bọn họ, lập tức ngăn cản hành động của Cổ Hoành Siêu.

"Lạc Tiểu Hòa, tới đây.”

Lạc Tiểu Hòa quay đầu, thấy Cổ Hách Tuyền ngồi trên xe lăn, không chút nghĩ ngợi, chạy vội đến phía sau anh. Đại ca ca mặc dù cũng hung hăng, nhưng cô thực sợ hai anh em ở trước mắt này hơn, bọn họ mới vừa nói muốn đem Mimi vứt xuống hồ bơi, thật là đáng sợ!

"Chú. . . . . . Chú Tuyền. . . . . . Chú khỏe chứ!" Cổ Hoành Siêu cực kỳ sợ Cổ Hách Tuyền, mặc dù so với mình không lớn hơn bao nhiêu, nhưng trời sanh đã có loại khí thế tôn quý, khiến Cổ Hoành Siêu trước giờ không xem ai ra gì cũng cảm thấy không dễ chọc đến.

"Các người đang đùa cái gì đây?" Cổ Hách Tuyền khẽ cười cười.

"Không có. . . . . . Không có gì", Cổ Hoành Siêu nuốt một ngụm nước bọt.

"Chú Tuyền, cháu muốn con mèo đó! Chú bảo nó đưa cho cháu!" Cổ Lệ Toa cảm thấy anh hai mình chết nhát quá, ỷ vào cha mẹ nên kiêu căng, dứt khoát trực tiếp yêu cầu.

"A?" Cổ Hách Tuyền nghiêng đầu nhìn Lạc Tiểu Hòa một chút, trong mắt của người phía sau đầy vẻ sợ hãi, bộ dáng kinh hoàng kia làm lòng anh rất không thoải mái.

Mặt trời nhỏ của anh, sao có thể để nụ cười cong cong kia biến mất chứ?

"Mèo là của Tiểu Hòa", giọng anh chuyển lạnh, ánh mắt sắc bén, "Có cho hay không, là quyền của cô ấy."

"Nhưng nó không phải người làm nơi này sao?" Cổ Lệ Toa không phục hỏi ngược lại.

"Ai nói cho cháu thế?" Cổ Hách Tuyền cau mày, đối với cô bé bên cạnh nói: "Tiểu Hòa, ngày thường em gọi anh là gì?"

Lạc Tiểu Hòa không hiểu ý tứ của anh, trong đôi mắt to nhìn anh tất cả đều là nghi ngờ.

"Nói cho bọn họ biết, em kêu anh là gì?" Giọng anh lớn hơn, lập lại một lần nữa.

"Đại. . . . . . Ca ca. . . . . ." Cô giống như bị đầu độc, không tự chủ được kêu một tiếng.

"Rất tốt." Anh cong môi, cười cười, nhìn hai anh em kia nói: "Tiểu Hòa không phải là người làm của Cổ gia, các cháu nhớ kĩ cho chú."

Thần sắc của anh, giọng nói rõ ràng rất thân thiết, tuy nhiên nó làm cho lòng của người nghe lặng lẽ căng thẳng. Cổ Hoành Siêu gật đầu liên tục, Cổ Lệ Toa cắn cắn môi, hung hăng liếc Lạc Tiểu Hòa một cái.

Chú Tuyền bình thường chưa bao giờ coi trọng cô, mà con nhóc trước mắt chẳng qua là cháu gái một nữ đầu bếp, sao có thể để cho chú Tuyền làm chỗ dựa cho nó được?

Cổ Lệ Toa giận đến giẫm chân, xoay người rời đi, Cổ Hoành Siêu lắp bắp vài tiếng, cũng vội vàng cùng đi theo, khoảng sân lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây.

Cổ Hách Tuyền ngồi ở xe lăn không nói, ngước đầu nhìn những đám mây đang bay qua trên bầu trời, nhìn quang cảnh chậm rãi biến đổi ảo diệu, Lạc Tiểu Hòa ôm mèo đứng ở một bên, trong lòng không hiểu rõ là cảm giác gì.

Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng cô cũng biết, mới vừa rồi là Đại ca ca bảo vệ cô cùng Mimi.

Lấy dũng khí, cô đem mèo con đưa tới trước mắt Cổ Hách Tuyền "Đại ca ca. . . . . . Anh có muốn chơi cùng Mimi không?"

"Không cần, anh không thích mèo." Anh chán ghét nhìn lướt qua con mèo kia, không bao giờ muốn nhìn nữa.

Anh sao có thể thích nó chứ? Cô bởi vì nó, không thèm đi tìm anh nữa, không thèm thao thao bất tuyệt nói cho anh nghe những lời nói ngây thơ nữa, không vẽ cho anh những bức tranh ngổn ngang đầy màu sắc nữa, thậm chí đến mấy ngày không xuất hiện trước mắt anh.

Tất cả mọi chuyện đều bởi vì con mèo này, nói không chừng ném nó vào hồ bơi, có khi là một ý kiến tốt. Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư - Chương 06
"Meo meo. . . . . ." Co rúc ở dưới giàn nho, mèo trắng nhỏ nhẹ nhàng kêu lên, đôi mắt hổ phách màu vàng đồng mang theo mấy phần lấy lòng, nhìn về phía người đang xốc mình lên. Mèo nhỏ bị giơ lên thật cao, đầu ngón tay từ từ chậm rãi nhẹ nhàng nắm lấy cái cổ mềm mại của mèo nhỏ. Mèo trắng nhỏ thoải mái phát ra meo meo ô ô tiếng kêu.

"Đông!" Bên hồ bơi vang lên tiếng vật thể rơi xuống nước, rất nhanh không còn nghe thấy tiếng. Lạc Tiểu Hòa tan học trở về, giống như thường ngày, để túi xách xuống chạy đến hoa viên đi tìm mèo con, ai ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, lòng của Lạc Tiểu Hòa trở nên lo lắng hơn.

"A ma, a ma có thấy Mimi đâu không ạ?"

"Không có, suốt buổi chiều hôm nay a ma ở trong phòng bếp, không thấy nha."

"Lão quản gia, ông có thấy Mimi đâu không ông?"

"A, hôm nay ta đi ra ngoài làm việc, không có chú ý !"

Mimi, em rốt cuộc ở nơi nào thế? Lạc Tiểu Hòa bất lực ngồi trên thềm đá, hai tay nâng cằm, mắt nhìn phía trước, ảo tưởng chỉ chớp mắt một cái, mèo con sẽ thần kỳ xuất hiện, meo meo kêu chạy về phía mình.

"Di? Tiểu Hòa nha, sao lại ngồi đây một mình?"

"Chú Hoa Tượng. . . . . ." Cô kêu một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mất mát.

"Sao ngồi đây thế con ? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Con mèo của con không thấy đâu nữa . . . . . ." Cô mím mím cái miệng nhỏ, rốt cuộc nhịn không được nữa, "Oa" một tiếng khóc lên.

Mèo con không phải là không thấy, mà là chết đuối.

Khi thấy đám lông trắng lơ lửng ở trong hồ bơi, cô gái hoảng sợ, tiếng thét chói tai vang dội khắp ngôi biệt thự họ Cổ.

Mèo con được vớt lên chôn kín đã lâu, nhưng trong phòng bếp, cô gái nhỏ vẫn đang khóc rất thương tâm.

Từ khi ông chủ bà chủ qua đời, thiếu gia ghét nhiều người nên người làm còn lại trong nhà không nhiều lắm, toàn bộ cũng bị cô khóc kéo hết vào phòng bếp, tranh nhau an ủi, nhưng không có chút hiệu quả nào.

Đang không biết làm sao, không biết ai nhỏ giọng kêu một tiếng: "Thiếu gia đến rồi!" Giống như bị thôi miên, mọi người nhanh chóng tản ra.

Thiếu niên mười bảy tuổi, trời sanh có loại khí chất của người lãnh đạo, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có phong thái của chủ nhà, hơn nữa tính tình quái đản cô độc, đối với người làm Cổ gia mà nói có một phần kính sợ không tự chủ được.

Ngoài cửa, Cổ Hách Tuyền mặc áo trắng quần đen ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời màu vàng lấp lánh trên thân thể anh, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, trong đôi mắt đen hẹp dài không hề nhìn ai, thẳng tắp nhìn về phía đôi mắt đỏ ửng như chú thỏ nhỏ của Lạc Tiểu Hòa .

"Tiểu Hòa, thiếu gia có lời muốn nói với cháu đó." Lão quản gia nhìn Lạc Tiểu Hòa ngoắc ngoắc tay.

Di? Thiếu gia lầm lì này chẳng lẽ lại muốn la cô bé con ? Trong lúc này mà mắng nữa chẳng khác gì sát muối vào vết thương? Mọi người nhìn nhau, mà a ma Lạc Tiểu Hòa đã giống như gà mẹ bảo vệ con, gần như muốn dang đôi tay che chở.

"Không có chuyện gì, mọi người đi ra ngoài trước đi." Chỉ có trong lòng quản gia biết rõ ràng.

Từ khi Lạc Tiểu Hòa khóc lớn tiếng, sắc mặt của thiếu gia trở nên khó coi hẳn, chân mày cũng càng lúc càng nhíu chặt. Cô bé con đau thương khóc bao lâu, thiếu gia trong nhà đứng ngồi không yên bấy lâu, đoán chừng thật sự đã nhịn không nổi nữa mới quyết định đến tìm cô.

Thật ra thiếu gia rất yêu thích Lạc Tiểu Hòa . . . . . . Người già như ông làm sao nhìn nhầm chứ?

Lạc Tiểu Hòa ngồi ở băng ghế, đưa mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đôi mắt sưng đỏ đầy mờ mịt.

"Đến đây với anh." Đợi mọi người rời đi, Cổ Hách Tuyền mới lên tiếng kêu cô.

Lạc Tiểu Hòa nghe lời đứng lên đi tới, nghẹn ngào nói, "Đại ca ca. . . . . Mimi chết rồi."

Anh im lặng một lúc lâu, lấy ra khăn tay trắng như tuyết đưa cho cô.

"Đều tại em không tốt. . . . . . Em nên quan tâm đến Mimi . . . . . ." Lạc Tiểu Hòa nhận lấy khăn tay, nức nở tự trách.

Cô không dám nghĩ tới Mimi có phải do hai anh em Cổ gia ném vào hồ bơi hay không, cũng không muốn tin bọn họ thật sự độc ác như thế, nhưng Mimi chết rồi, cũng không về được nữa. . . . . . Vừa nghĩ như thế, nước mắt lại tràn ra.

"Cái đó. . . . . ." Cổ Hách Tuyền nắm tay đưa đến miệng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt không tự nhiên nói: "Em nín trước đi."

Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp trường hợp này, anh là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em, những đứa anh em họ xa kia ít khi thân cận, anh không biết nên làm sao để dỗ cô bé ngừng khóc.

Hao tổn tâm trí nhìn cô gái nhỏ khóc sướt mướt như trước, anh nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng đưa tay ôm lấy cô để trên đầu gối, ngón tay lau đi nước mắt trên gò má cô, "Đừng khóc, chuyện không liên quan đến em."

Giống như cảm nhận được anh hiếm khi quan tâm an ủi, Lạc Tiểu Hòa kinh ngạc nhìn anh. Cô đang đau lòng, nếu không người nào an ủi cũng được, ngược lại càng an ủi cô càng cảm thấy uất ức khó chịu hơn, không nhịn được lại khóc lên.

"Làm ơn, hay là. . . . . ." Mới vừa nói xong, giây tiếp theo, Cổ Hách Tuyền liền trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lem nhem, nước mắt tận tình chảy xuống như Thiên Quân Vạn Mã, hai hàng nước mũi cũng chảy xuống theo, anh luôn thích sạch sẽ, thiếu chút nữa đẩy bé con đang đau lòng muốn chết ra.

Đáng tiếc, anh còn chưa kịp phản ứng, cô bé con vùi đầu vào ngực anh, toàn bộ những thứ ghê tởm gì đó liền không khống chế được lau lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của anh, thật là! Thật là xốc xếch, đặc sắc vạn phần.

"Đại ca ca. . . . . . Tiểu Hòa thật là khổ sở. . . . . . Hu hu hu. . . . . ."

Anh cũng rất muốn khóc nha! Cổ Hách Tuyền không biết nói gì, bàn tay không ý thức được đang làm gì vẫn đang trấn an vỗ về cô.

". . . . . . Mimi là bạn tốt nhất của Tiểu Hòa. . . . . . Hu hu. . . . . ."

Vậy sao?

". . . . . . Tiểu Hòa về sau sẽ không có bạn chơi chung nữa. . . . . ."

Ngôi biệt thự họ Cổ to như vậy, một người bạn chơi cũng không có, a ma rất bận rộn, hai anh em họ Cổ người này so với người kia còn xấu xa hơn, Lạc Tiểu Hòa thật ra rất tịch mịch, bởi vì biết cảm giác tịch mịch rất khó chịu, nên mới đáp ứng lão quản gia tận lực đến nói chuyện cùng Đại ca ca, hiện tại Mimi chết rồi, chỉ còn lại một mình cô.

Cổ Hách Tuyền chau mày, nghe những lời này rất không vừa lòng. Một hồi lâu, anh đằng hắng cổ họng, không cảm xúc nói: "Về sau, em có thể tới tìm anh."

A? Cô bé con ngừng tiếng khóc, hoài nghi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thiếu niên bị cô nhìn đến chột dạ, dời đi ánh mắt, nhìn về phía khác.

Một lát sau. . . . . .

"Sau này anh sẽ không hung dữ với em nữa." Anh bảo đảm.

Hửm? Đôi mắt con thỏ nhỏ trợn tròn.

Đại ca ca đổi tính rồi sao?

Cô độc lạnh lùng, Cổ gia thiếu gia quả thật đổi tính rồi, dĩ nhiên, chỉ là đối với Lạc Tiểu Hòa thôi, những người còn lại trong nhà họ Cổ, đương nhiên không bao giờ được một nụ cười thật lòng nào của tiểu chủ nhân.

Cổ Lệ Sa vì vậy càng ghét Lạc Tiểu Hòa ra mặt, tìm đủ mọi cách để kiếm chuyện, bộc lộ tính khí đại tiểu thư, vợ chồng Cổ thị cả ngày vội vàng ở công ty lung lạc lòng người, vơ vét của cải không kiêng dè, thỉnh thoảng bắt gặp, chỉ nghĩ rằng con gái bảo bối đang bực mình kiếm gia nhân trút giận, cũng không để ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn một năm, những lá Diệp Tử đã từ từ đỏ thẩm, chiếc lá màu xanh đậm cuối cùng trên đầu cành cây bạch quả cao lớn, cũng dính màu vàng óng ánh, lá rụng tựa như diều đứt giây, theo gió bay bay, cuối cùng rơi xuống đất tầng tầng chồng chất.

Một mùa hè ấm áp, giữa trưa mặt trời đang phát huy hết cường độ chiếu sáng của mình.

Ngón tay dài xoa xoa mi tâm, Cổ Hách Tuyền nhắm mắt lại, đem laptop trên đầu gối đóng lại, bỏ lên trên bàn đá.

Nhà tạo mẫu tóc nổi danh vừa đến nhà giúp anh chỉnh sửa kiểu tóc, kiểu tóc ngắn ngủn, đen như mun sạch sẽ đẹp trai, khoác trên mình cái áo lông đơn giản màu xám tro cùng chiếc quần dài màu vàng nhạt thoải mái, cả người đều toát ra hơi thở thanh xuân tươi trẻ không gì sánh kịp.

Mặt của anh vẫn thon gầy nhưng không còn tái nhợt nữa, trở nên hồng hào, gần một năm qua, trải qua một lần đại phẫu thuật thành công cùng tỉ mỉ trị liệu, sau cùng anh đã có thể trong thời gian ngắn đứng thẳng lên rồi.

Hôm nay là chủ nhật Lạc Tiểu Hòa không phải đi học, cô giúp lão quản gia lấy cho anh áo khoác, sau đó khéo léo đứng ở một bên.

Hôm nay Đại ca ca tựa hồ có tâm sự, cũng không nói gì, mới vừa rồi Cổ Lệ Sa mang mấy người bạn học của cô ta tới chơi, anh cũng không thèm để ý tới, Lạc Tiểu Hòa không dám lên tiếng quấy rầy anh, chỉ yên tĩnh làm bạn với anh.

Cách đó không xa, dưới giàn hoa cách khoảng hai mét, giọng nói mấy cô gái líu ríu truyền tới.

"Trời ạ! nhà Lysa thật to a, tớ đi dạo nửa ngày cũng chưa đi dạo xong, đây chính là nhà giàu có trong truyền thuyết!"

"Cái gì nha, nơi này đâu phải nhà của cô ấy, là nhà của chú họ cô ấy thôi."

"Có thật không? Chú họ của cô ấy là ai?"

"Là tên què trong phòng lúc mình vừa đến đã thấy đó!"

"Ai, dáng dấp thật đẹp trai, đáng tiếc là một người què."

"Là một người què có tiền nha, đâu phải cậu không biết anh ta có nhiều tiền chứ? Nói cho các cậu biết nha! Tiền của Cổ gia cho dù xài mười đời cũng không hết, Lysa thật là may mắn!"

Các cô gái vừa hâm mộ vừa than thở, dần dần đi xa.

Lạc Tiểu Hòa thầm cau mày, lo âu nhìn Cổ Hách Tuyền, người nào đó yên lặng, không nói một lời.

"Đại ca ca?" Cô khẽ gọi.

"Ừ?" Cổ Hách Tuyền ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn cô.

"Không nên tức giận, Đại ca ca." Cô nói.

Ánh mặt trời màu vàng từ giữa những tán lá chen chúc nhau rơi xuống hai gò má trắng như tuyết của cô bé mười tuổi dâng lên màu hồng đáng yêu, trong đôi mắt to lóe ra ánh sáng ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn tựa như cánh hoa khẽ mím môi, mái tóc đen lúng liếng mới vừa dài đến bên tai, được túm lại bởi hai sợi ruy băng màu hồng.

Tốt đẹp, thuần khiết như thế, bất kỳ thứ gì trên thế gian này đều không thể đứng cạnh hay so sánh với cô.

Nhìn cô, lòng Cổ Hách Tuyền cảm thấy trở nên yên lặng dịu dàng.

"Được." Anh cảm động khẽ cười, lồng ngực xao động trào dâng vô hạn ấm áp, anh đem bàn tay nhỏ bé của cô cầm thật chặt trong tay mình.

Hai năm qua, thay vì nói anh đã quen có cô làm bạn, không bằng nói, anh thích có cô làm bạn với anh.

Anh thường đứng bên cửa sổ nhìn cô đeo cặp sách sôi nổi đi học, cũng sẽ ở trong sân nhà đợi cô tan học về; anh kiên nhẫn nghe cô nói tin tức thú vị trong trường học, hoặc cô sẽ oán trách nam sinh nào đó trong lớp luôn thích khi dễ cô, kéo bím tóc cô. . . . . . Luôn là mặt mỉm cười ngồi nghe, bình thản nhẹ nhàng, anh thường hay đưa tay vuốt ve chiếc mũi nhỏ xinh của cô.

Cô bé con ngây thơ, cũng không biết nam sinh luôn thích khi dễ nữ sinh mình thích, nhưng mục đích thật ra là muốn cô để ý đến.

Vì muốn khỏe nhanh hơn, anh cố gắng làm vật lí trị liệu, bởi vì cô nói đúng, chân khỏe hơn, mới có thể muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nhưng ngày đó, sao lại đến quá chậm! Luôn luôn bình tĩnh, anh đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Đại ca ca, hôm nay em đọc được một câu chuyện trong sách đó." Lạc Tiểu Hòa thấy anh không tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười vui sướng, "Anh muốn nghe không?"

"Được." Anh biết cô đang muốn làm cho anh vui, đương nhiên gật đầu đồng ý.

Câu chuyện nói về hai cậu bé chiến thắng mụ phù thủy, Lạc Tiểu Hòa bắt đầu kể rất nghiêm túc, nhưng đến đoạn sau. . . . . .

". . . . . . Lúc này, Harry cùng Miriam mới phát hiện cả gian phòng đều được làm bằng sôcôla thơm ngào ngạt. Nóc phòng, cửa sổ, bàn ghế đồ dùng tất cả đều có thể ăn. . . . . ."

Ừng ực, có người đang lặng lẽ nuốt nước miếng rồi.

"Để cho chúng ta ăn thả bụng thôi." Harry nói: "Lần này chúng ta nên ăn một bữa ngon lành. Em muốn ăn một phần nhỏ nóc phòng, Miriam, chị có thể ăn cửa sổ, mùi vị của nó khẳng định ngon cực kỳ, ngọt cực kỳ."

Oa, nước miếng chảy xuống rồi.

"Nói xong, Harry leo lên một phần nhỏ dưới nóc nhà, nếm mùi vị. Miriam vẫn đứng ở phía trước cửa sổ, dùng miệng gặm cái cửa sổ ngọt ngào đó. . . . . ."

Ai nha, không được! Không chịu nổi nữa rồi . . . . . . Nước miếng như suối trào ra!

Cổ Hách Tuyền nhìn cô gái đáng yêu, buồn cười, cuối cùng cũng cười to lên, thật lâu thật lâu, mới dừng lại được, mắt tỏa sáng nhìn bộ mặt thẹn thùng của Lạc Tiểu Hòa, "Em từ trong câu chuyện cổ tích đó đã học được gì?"

"Làm sao có. . . . . .Có căn nhà ngon như vậy?"

Cổ Hách Tuyền tiếp tục buồn cười, đưa tay giật nhẹ bím tóc cô, "Em rất muốn ăn căn nhà bằng sôcôla sao?"

Suy nghĩ một chút, cô gái ngây thơ gật đầu một cái, "Có!"

"Nếu như có, Tiểu Hòa cũng muốn căn nhà như vậy sao?"

"Muốn!"

"Vậy. . . . . ." Thiếu niên trước mặt bình tĩnh như trước, mặt mày sâu kín, giọng nói lại rất ôn hòa thần kỳ, giọng nói anh trịnh trọng đầy chắc chắn: "Tiểu Hòa muốn có, thì nhất định sẽ có."

Có câu nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Hoàng hôn mấy ngày sau, Cổ Thế Xương mang tới nhóm khách không mời mà đến, những người này trùng hợp là người mà Cổ Hách Tuyền ghét nhất.

Bọn họ đều là bà con xa ba đời của Cổ gia, bởi vì may mắn có cùng họ "Cổ", vì vậy nghĩ rằng họ có quyền lợi đối với Cổ gia vung tay múa chân.

Nếu chỉ vì tiền tài, vậy đến cũng được, "Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết." Vốn rất tinh ý, Cổ Hách Tuyền ghét những bộ mặt giả nhân giả nghĩa và làm bộ làm tịch sau lưng âm mưu tính toán kia, thật sự làm cho người ta ghét mà.

"Kevin a, ngày đó có dịp gặp được bác sĩ Trình, ông ấy nói chân cháu đã tốt hơn sáu bảy phần, thật sự là quá tốt!" Một người thân thiết nói, giả bộ quan tâm đến anh.

"Đúng vậy a, thật đáng mừng, thật đáng mừng nha!" Tiếp theo tất cả mọi người đều hùa nhau lên tiếng chúc mừng, không biết từ nơi nào hiện ra tất cả thân thích.

"Công ty bây giờ tất cả đều vận hành đều bình thường, Tuyền thiếu gia không cần quan tâm, cứ chuyên tâm chữa trị chân cho thật tốt, nghe nói cách trị liệu ở nước ngoài hay hơn trong nước ta nhiều, cháu có muốn ra nước ngoài chữa trị không?" Một người thân thích khác đề nghị.

"Lời này không sai, không có gì quan trọng hơn chân của cháu đâu .... .." Từng tiếng phụ họa không dứt bên tai. Cổ Hách Tuyền trong lòng cười lạnh, đã bí mật thay anh bày ra kế hoạch rồi sao? Đem anh ra nước ngoài, khỏi chướng mắt, nói thẳng ra là muốn anh đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng nên trở về nữa.

Ngay cả chờ cũng chờ không nổi nữa à? Cổ Thế Xương quá nóng lòng, vụng trộm mờ ám hơn so với anh dự liệu!

Vuốt mái tóc đen che giấu con mắt lạnh như băng lại, anh giống như suy tư nhìn chằm chằm vào đồng hồ La Mã trên cổ tay, trên mặt đồng hồ cây kim đang nhích dần, nhích dần một cách chậm rãi.

"Đúng rồi, Kevin à. . . . . ." Cổ Thế Xương thấy anh không nói, giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì, "Có phần văn kiện cần em ký tên". Nghe vậy, Cổ Hách Tuyền khẽ cau mày, ngẩng đầu lên, liếc nhìn chồng văn kiện trên tay ông ta. Lần trước là nói cho ai vào Hội Đồng Quản Trị Cổ thị; lần gần đây là quanh co lòng vòng yêu cầu kinh doanh gì đó ở Châu u. . . . . . Rất tốt, anh ta càng tham càng tốt.

"Thật xin lỗi, không có luật sư ở đây, thiếu gia không thể kí bất kỳ văn kiện hình thức nào." Lão quản gia vội vàng ra mặt ngăn cản.

"Phó quản gia, chuyện của chủ một người làm nho nhỏ như ông có quyền nói chuyện sao?" Vợ của Cổ Thế Xương là Mullen Na liếc ông một cái, hừ lạnh một tiếng: "Chuyện của Cổ gia chúng tôi từ khi nào đến phiên một người giúp việc như ông chen miệng?"

"Không thể nói như vậy, phó quản gia ở Cổ gia chúng ta cũng mấy chục năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao", Cổ Thế Lữ tiếp ngay sau đó, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Bất quá hai năm qua ta thấy tuổi cũng già rồi, cũng nên cho về hưu rồi nhỉ?". Lão quản gia tức giận vô cùng, những người này tuyệt đối là lòng dạ Tư Mã Chiêu, trong bụng tính toán điều gì, liếc mắt một cái là có thể phát hiện, trước kia tiên sinh cùng phu nhân còn sống đối xử với bọn họ cũng đâu phải bạc bẽo, bây giờ nhìn Cổ gia hôm nay chỉ còn lại tiểu chủ nhân chưa trưởng thành, dễ dàng lừa gạt, liền vội vàng chạy tới muốn chia một chén súp.

"Chú Phó, không sao, đem văn kiện đến cho cháu xem một chút." Vẫn im lặng không nói, Cổ Hách Tuyền lên tiếng, thanh âm bình tĩnh trước sau như một.

"Vâng". Từ từ lật trang giấy, thiếu niên nhìn thật cẩn thận.

"Công ty bên Malaysia, hiện tại bán đi với giá này thì rất hợp lí, hơn nữa đối phương cũng rất có thành ý, Kevin em thấy có nên kí ngay không?" Cổ Thế Xương ở một bên cổ vũ.

"Vì sao phải bán đi?" Thiếu niên nhàn nhạt hỏi.

"Không kiếm được tiền nha! Hiện tại khủng hoảng tài chính, hàng loạt công ty ở Đông Nam Á đóng cửa không kinh doanh được, thừa dịp có người ra giá, bán đi sớm một chút thì tốt hơn!"

"Coi như không kiếm ra tiền, tôi cũng không có ý định bán."

"Vì sao thế?" Cổ Thế Xương ngạc nhiên nói.

"Tổng công ty ở Malaysia, là quà cưới mà ông ngoại năm đó tặng cho mẹ tôi."

"Pằng" Anh khép lại văn kiện, câu nói đầu tiên khiến Cổ Thế Xương ngậm miệng.

"A, hoá ra là như vậy a! Nhưng Kevin à. . . . . . Làm ăn cũng không thể có lòng dạ đàn bà, không thể luyến tiếc những thứ không đáng giá như thế." Mullen Na âm dương quái khí nói: "Bây giờ em còn trẻ, không hiểu được sự tàn khốc trên thương trường, anh họ em làm tất cả cũng vì em mà, vì Cổ thị phát triển, em cũng không nên không hiểu chuyện như thế."

"Đúng đó, Tuyền thiếu gia, đây cũng là ý của mọi người. . . . . ." Lớp lớp chân chó tiếp tục phụ họa.

• WAP ĐỌC TRUYỆN
Truy Cập : 157 +1
Wap Đọc Truyện Full Thể Loại
Copyright TruyenHay4u
U-ONU-ON