watch sexy videos at nza-vids!
Cảm ơn bạn truy cập vào TruyenHay4u.Sextgem.Com wapsite đọc truyện Tiểu Thuyết, Truyện Teen Hay, Truyện Ma, Truyện Ngắn Tình Yêu . Hãy lưu lại và giới thiệu với bạn bè nhé !
Phần Mềm Tổng Hợp Các Clip Nóng
Tuyển tập 50.000 CLIP HOT của các Girl Xinh - Đẹp - Điệu - Sốc nhất hiện nay!
...
Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014
• SAO BĂNG KHÓC FULL
Mr C™ [Admin]
#1 10/11/25 Time : 12:53

Sao băng khóc - Chương 07
Cậu biết không, khi nhìn thấy cậu .. chúng tôi rất nhớ .. cậu làm chúng tôi như thấy Arron đang ở đây .. khi cậu đùa giỡn cùng GG chúng tôi đã rất nhớ những ngày tháng lúc xưa .. nụ cười trên môi GG không phải là của bây giờ mà là của 1 GG lúc trước .. dù đã rất cố nhưng chúng tôi không thể làm gì để giúp GG, khi thấy 2 người bên nhau .. nhìn thấy nụ cười của GG, chúng tôi đã rất mong cậu có thể thay thế Arron mà đem đến nụ cười cho GG .. nhưng cậu làm tôi thất vọng quá .. Nhưng tôi tin tôi đã không lầm khi chọn cậu là người thay thế những điều mà chúng tôi không thể làm để khiến nụ cười thật sự trên môi GG .. Tôi hiểu GG đang đặt ở cậu 1 sự kì vọng gì đó rất lớn .. tôi hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng lần nữa. Điều cuối cùng tôi có thể làm giúp GG chỉ có thế, sau này GG phải trong cậy vào cậu, hãy giúp chúng tôi bảo vệ GG.

Nói rồi Hebe kéo vali quay đi ..

- ”Thì ra hôm đó mình đã không nhìn lầm, trước khi mình ngất đi .. Arron đã ở đó .. đã ôm lấy mình .. mình .. mình .. tại sao chứ .. tại sao lại vì em chứ???”

- ”GG suốt đời này tôi cũng không thể nào tha thứ cho cô được, làm sao tôi có thể quên hình ảnh anh ấy lao ra ôm lấy cô không chút do dự .. hình ảnh anh ấy ngã xuống trên đống máu nhưng vẫn không ngừng ôm chặt lấy cô .. tại sao? tại sao lại là cô mà không phải tôi? nếu vậy thì đã không có chuyện gì rồi”

Dường như chính TH cũng không ngừng bị kích động bởi những quá khứ đau đớn đó, cô lao ra giữa đường mà không quan tâm đến chiếc xe đang bóp kèn inh ỏi lao nhanh tới bên mình

TIN .. TIN .. TIN ..

KEEEEEEEET ..RẦMMMMM!

- ”GG!!! Tớ thầm mong cậu được hạnh phúc”



Cái thi thể nằm đó bất động 1 cách vô thức .. những giọt máu cứ lan dài trên trán .. xuống mũi .. rồi lan dần ra mặt đường sần sùi. Những ngón tay chỉ trỏ, những cái nhìn thương hại cứ đổ dồn vào cái xác .. Cái xác bắt đầu cử động từng ngón tay .. 1 tay ôm lấy đầu, tay còn lại chống xuống đất để lấy thăng bằng .. TH cố gắng ngồi dậy trên đống máu .. đưa bàn tay mình lên kiểm tra khi cảm giác có chất lỏng ươn ướt nào đó dính váo tay .. Máu .. là máu .. những giọt máu đỏ tươi .. nhưng không phải của TH .. mà nó của nó .. nó vẫn nằm bất tỉnh trên mặt đất sau khi lao ra ôm chặt lấy TH vừa kịp lúc chiếc xe tong mạnh vào người nó ...

- GG .. GG àh tỉnh lại đi –đưa đôi tay ướt đẫm máu vẫn còn đang run rẩy .. TH lây nhẹ người nó - LÀM ƠN TỈNH LẠI ĐI, 1 NGƯỜI CŨNG ĐÃ ĐỦ RỒI –TH gào lên trong trong sự sợ sệt và đau đớnĐôi mắt nó lim dim mở ra .. dưới đám người nhốn nháo và đôi mắt nhòe đi vì cơn đau khiến nó chẳng thể nhận ra được gì .. nhưng nó đã thấy .. nó như thấy được hình bóng hắn .. Arron .. hắn đứng sau dòng người nhốn nháo đó .. nở cụ cười của thiên thần .. đưa bàn tay ra chờ nắm lấy tay nó.

- Arron .. em .. em nhớ anh lắm ..!!! –nó khẽ nhấc tay lên như muốn chạm lấy bàn tay của hắn .. nó kịp thốt lên câu nói cuối cùng trước khi đôi mắt nó nhắm lịm lại .. cánh tay nó buông lơi xuống .. ngã ra trên đống máu của chính nó .. đôi mắt nó khẽ rơi ra 1 hàng lệ.

Bản chất bị che lấp bởi sự oán hận
Tình yêu bị bỏ rơi bởi phút ngốc nghếch
Những giây phút lập lại của quá khứ
Những ăn năn về sai lầm của ngày hôm qua
Sẽ đem sự tha thứ của ngày hôm nay
Nhưng .. có phải tất cả đã quá trễ
Cầu mong chiếc gậy phép thuật của tình yêu
Sẽ mang lại kì tích đến cho họ …Chiếc giường đẩy mà nó đang nằm trên đó với những giọt máu cứ đua nhau trào ra .. chiếc giường được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu .. cánh cửa khép chặt lại .. bóng đèn trước cửa phòng cấp cứu sáng lên 1 màu đỏ .. màu đỏ của lo lắng, của chờ đợi, của sự sợ sệt

TH đứng trước cửa với đôi tay vẫn còn dính máu của nó run rẩy, cô cứ đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu .. nhưng có lẽ giờ cô cũng chẳng còn bình tĩnh mà đứng vững được nữa, cô ngã quỵ xuống sàn nhà .. cả người run lên vì sợ sệt, những kí ức ngày xưa cứ thi nhau ùa về .. cái ngày Arron xãy ra tai nạn, người hắn cũng đẫm máu như thế .. cách cửa phòng cấp cứu cũng sáng lên như thế .. nhưng kết quả là cô cũng chỉ nhận được 1 cái lắc đầu bất lực của bác sĩ và 1 người cô yêu quý đã ra đi.

TH đan chặt 2 tay mình lại với nhau, đầu cô cuối gục xuống .. dường như nước mắt cô đang rơi - GG tôi van cô đó, đừng có xãy ra chuyện gì nha.

Thời gian cứ tích tắt trôi qua 1 cái chậm chạp lau lắc như đang muốn trêu đùa ai đó .. 1h .. 2h .. 4h sau

TÍNH .. ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu tắt đi, từ trong bác sĩ bước ra

TH liền lao tới nắm lấy cổ áo bác sĩ giọng hối hả nhưng vẫn còn chút hoang mang sợ sệt - Cô ấy không sao chứ bác sĩ, cô ấy không sao đúng không?

- Chúng tôi đã cố gắng

Bác sĩ khẽ 1 cái lắc đầu .. giống như cái lắc đầu của 3 năm trước, cái lắc đầu đã làm cô và cả nó .. mãi mãi không thể gặp lại hắn

- NHƯ VẬY LÀ SAO CHỨ!!? KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC SAO –TH nắm chặt cổ áo bác sĩ hét lên

- Thật thì cô ấy do mất máu quá nhiều nên cần phải được tiếp máu khẩn cấp, nhưng .. máu của cô ấy thuộc nhóm đặc biệt là nhóm B(RH- ), đây là nhóm máu hiếm .. hiện bệnh viện không đủ lượng máu để tiếp cho cô ấy, nếu có huy động người tình nguyện thì cũng phải mất thời gian không ít .. tôi sợ cô ấy không cầm cự đến được lúc đó

- Nhóm B(RH- ) .. bác sĩ tôi muốn xét nghiệm máu –TH lẫm nhẫm gì đó rồi chợt quay sang bác sĩ hối thúc

- Nói vậy .. –bác sĩ nhíu mày như hiểu ra gì đó

- Nếu tôi nhớ không lầm tôi cũng mang cùng nhóm máu với cô ấy

- Vậy thì phải nhanh lên .. chúng ta không còn nhiều thời gian đâu

. . .

- Có kết quả rồi –cô y tá chạy nhanh lại phía TH trên tay là tờ kết quả xét nghiệm

- Như thế nào?

- Đúng là cùng nhóm máu

- Vậy cô đồng ý hiếm máu cho bạn mình chứ - bác sĩ bước ra hỏi

Ánh mắt TH dao động trong phút chốc rồi cô mím môi nhẽ gật đầu

- Vậy thì mau theo tôi qua đây làm thủ tục rồi chúng ta sẽ bắt đầu

================================

Tại phòng cấp cứu

TH nằm trên chiếc giường cạnh bên giường nó .. khẽ nghiên đầu nhìn sang nó. Đôi mắt nó nhắm nghiền, mặt vẫn còn động lại những vệt máu khô .. đôi môi nó tái nhợt

- ”GG đừng hiểu nhầm tôi làm điều này để cảm ơn cô đã cứu tôi nhé .. cô còn nợ tôi rất nhiều nữa là khác .. tôi không để cô cùng Arron về thế giới bên kia hạnh phúc mà bỏ lại tôi .. và cả WangZi đâu”

Đôi mắt TH lúc này cũng đang nhắm lại vì mệt mỏi .. Trong vô thức cô đã thấy được người đó .. thiên sứ trong lòng cô .. người đó đã nhìn cô và cười, cười rất tươi .. nụ cười như ngày xưa .. không phải là nét mắt nặng trĩu những thất vọng nữa mà là 1 nụ cười mang đến ấm áp cho lòng cô
Hắn lao đi trên con đường thênh thang, mặc kệ ánh mắt mọi người nhìn mình hay những chiếc máy chụp hình, điện thoại cứ chỉa thẳng vào hắn .. hắn vẫn mặc kệ và cứ chạy, chạy, chạy và chạy. Cả người hắn run lên, mồ hôi từ trán hắn chảy dài xuống mặt, cổ rồi ướt đẫm cái áo thun trong và thấm ra cả chiếc áo khoát sơmi bên ngoài, bước chân loạn choạng không vững vàng, hắn bóp chặt 2 bàn tay để giữn bình tĩnh .. nhưng thật sự hắn chẳng bình tĩnh được chút nào, hắn không hiểu .. tại sao phải tức tốc bỏ chạy khi nhận được tin nhắn và cuộc gọi đó? Hắn không biết tại sao mình phải chạy bộ trong khi những chiếc xe lộng lẫy vẫn đang chờ để đưa đón hắn .. tất cả chỉ có thể giải thích được bằng 1 điều .. hắn đang hoảng sợ

***

TÍT .. TÍT .. TÍT .. điện thoại của hắn vang lên khi hộp thư lại nhận được 1 tin nhắn mới

- ”Số lạ” –hắn hơi do dự 1 chút rồi mở tin nhắn ra xem

XOẢNG .. ly nước trên tay hắn rơi xuống vỡ toang thành từng mảnh khắp căn phòng khi hắn đọc xong nội dung của tin nhắn

“Hãy mau đến bệnh viện XXX, GG xảy ra chuyện rồi!”

TÚT .. TÚT ..

- Alo –là giọng của người đàn ông

- Ông là ai? Ông có liên quan gì với GG? GG đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhắn cho tôi như vậy? - 1 tràn câu hỏi được hắn tuông ra

- GG??! Tôi không biết GG là ai, nhưng khi nãy có 1 cô gái năn nỉ mượn đt của tôi để liên lạc về người nhà, chắc là cô ấy đã nhắn cho cậu

- Cô gái, vậy cô ấy là ai? Hiện đang ở đâu

- Tôi không biết, sau khi xong việc cô ấy trả đt cho tôi rồi bỏ đi mất rồi

*****

[SIZE=]4[/size]
Hắn lao nhanh một cách không kiểm soát được trên từng bật thang trước cửa bệnh viện, đẩy manh cửa hắn bước vào trong .. hắn hoang mang nhìn quanh để mong tìm được chút gì đó. Hắn chạy nhanh đến quầy thủ tục

- Cô ơi! ở đây có bệnh nhân nào tên GG không?

- Woa! Chẳng phải đây là WZ sao –cô nhân viên nhìn WZ mắt sang rực

- LÀM ƠN CHO TÔI BIẾT ĐI –hắn quát lên trong sự mất bình tĩnh khiến mọi người ngỡ ngàng

Bất động 5s, cô nhân viên ất đầu khẽ lên tiếng - Có phải GG từng đoạt giải quán quân của cuộc thi idolteen? Vài tiếng trước cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu vì tai nạn giao thông rồi, bây h vẫn chưa rõ tình hình ra sao. Đó –cô nhân viên chỉ tay về dãy lầu phía đông của bệnh viện - GG hiện đang ở phòng cấp cứu bên đó

Không chờ cô nhân viên nói thêm gì nữa hắn đã lao đi như tên bay, hắn chen chúc xô đẩy mọi người “cản đường” hắn bất kể là già trẻ lớn bé

Cánh cửa từ phòng cấp cứu mở ra cũng là lúc hắn vừa chạy tới .. 1 chiếc giường nằm vừa được các y tá đưa ra .. hắn tức tốc chạy đến nhưng khi ngang qua cửa phòng cấp cứu hắn khựng lại khi thấy nó .. nó vẫn nằm đấy, nhưng .. chiếc giường kia vẫn được đẩy đi, đi và xa khỏi tầm mất của hắn “Người đó là ai?”

Một câu hỏi dằn vặt trong đầu hắn nhưng điều đó chẳng làm hắn bận tâm bao lâu khi nó vẫn nằm trong đó với khuôn mặt đầy máu .. hắn định lao vào nhưng bị 1 cô y tá với nét mặt lạnh lung giữ lại

- Ca phẩu thuật vẫn chưa xong, cậu không thể làm phiền bác sĩ được, mới cậu ra ngoài cho

Hắn níu cánh tay cô y tá - Sẽ không sao chứ cô

Phút chóc gương lạnh lùng của cô y tá bổng hiền hòa hơn, rượm chút gì đó buồn - Bây h chưa thể nói được gì hơn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức

Hắn ngã quỵ xuống trên sàn nhà, đầu óc hắn trống rỗng, trước mắt hắn bây giờ chỉ còn hình ảnh của nó trên chiếc giường với khuôn mặt đầy máu me

Cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra 1 lần nữa trước mặt hắn, bác sĩ cùng y tá bước ra .. thấy vậy hắn bật dậy níu chặt lấy áo của bác sĩ

- Cô ấy sẽ không sao chứ bác sĩ? Phẩu thuật thành công chứ? Mọi chuyện vẫn ổn đúng không?

- Cậu bình tĩnh –bác sĩ nhẹ kéo tay hắn ra khỏi áo mình - Phẩu thuật rất thành công, nhưng mà ..

Câu “nhưng mà” của bác sĩ là hắn hoảng sợ

- Hơn 75% va chạm và chấn thương đều tập trung ở đầu, nên sẽ gây 1 khối u đè lên dây thân kinh, tuy đã loại bỏ được khối u nhưng có tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào ý chí của cô ấy –bác sĩ khẽ vổ nhẽ lên vai hắn như 1 lời động viên rồi bỏ đi

Hắn không thể đứng vững được nưã nếu không bám chặt vào thành tường, hơi thở của hắn lúc này cũng nặng nhọc hơn .. hắn từ tư ngồi xuống đưa tay ôm lấy lòng ngực đang đập vang.
Nếu tình cờ bạn thấy 1 ngôi sao băng bay qua , bạn sẽ ước điều gì? bạn có tin vào điều ước của sao băng ko? Câu chuyện này có cho bạn đc câu trả lời ko? mọi ng chờ xem…

Câu chuyện bắt đầu vào 1 đêm vắng xe lạnh của bầu trời mùa đông , trong 1 căn biệt thự rộng lớn đầy ấm cúng nhưng ai pik 1 nổi đau đã giáng xuống nơi này…

- Mẹ ơi! tĩnh lại đi , mẹ đừng bỏ con mà , tại sao chứ? mẹ đã nói sẽ ở mãi bên con mà , đừng đi mẹ ơi - 1 cậu bé chập chùng 7t đang nức nở trong tiếng khóc mà gòi mẹ mình , tiếng khóc của cậu làm mọi ng xung quanh ko khỏi sót xa

- WZ àh mẹ con ko về đc nữa đâu , mẹ phải đến 1 nơi xa lắm , nếu con cứ khóc thì làm sao mẹ có thể yên tâm mà đi đc - ng cha ôm chằm lấy cậu bé nước mắt cũng nghẹn ngào theo

- Ba ơi! ba nói mẹ đừng có đi nữa , WZ hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ , ba nói mẹ đừng đi mà… - cậu bé ngây thơ ôm chằm lấy ba mình mà khóc

- Me…mẹ con sẽ ko về nữa đâu - lúc này ng cha cũng ko kềm đc nước mắt mình trước sự ngây thơ của đứa con khiến ông càng đau lòng hơn , ng làm trong nhà cũng rơi lệ nuối tiết sự ra đi của bà chủ mà đáng thương hơn là tội nghiệp cho cậu bé ngây thơ phải vược qua cú sock quá lớn này…

- Con ko tin , mẹ nhất định sẽ trở về - cậu bé buôn ba mình ra rồi xòng xọc bỏ chạy đi

- WZ con đi đâu vậy , quay lại đi - ng cha gọi theo cậu bé còn ng làm thì đổ xô nhau đuổi theo cậu bé

- Cậu bé chạy mãi chạy mãi nhưng ko pik mình phải đi đâu về đâu đến 1 con đường nhỏ vắng lặng ng đi qua , cậu bé ngồi bệt bên 1 góc đường . Cậu bé ngước mắt lên bầu trời trong chờ 1 ngôi sao băng bay qua , cậu cứ chờ cứ chờ và rồi 1 ngôi soa băng bay qua ko chần chừ cậu bé nói ngay - Làm ơn đi , hãy cho mẹ tôi sống dậy , tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà , mẹ ơi……… - tiếng cậu bé vọng lên giữa không gian tĩnh mịch ko ai pik

- Tại sao chứ? tại sao mẹ ko về? chẳng phải mẹ đã nói "nếu thấy sao băng bay wa hãy ước 1 điều ước và điều ước sẽ trở thành sự thật" chẳng phải mẹ đã từng nói vậy sao huhuhu mẹ ơi…… - tiếng khóc cậu bé càng to hơn hòa cùng tiếng gió đông lạnh lùng khiến những ng vô tình đi qua ko khỏi bàng hoàng và xúc động

- Tiếng khóc cậu bé cứ thế kéo dài trong đêm khuya tĩnh bịch dường như chỉ có những cơn gió lạnh buốt ng chịu làm bạn đồng hành cùng cậu… cho đến khi bóng dáng 1 cô bé có nét mặt như thiên sứ , tay cầm cây kẹo tiến lại với cậu

- Nè bạn gì ơi! bạn ko sao chứ - cô bé từ từ tiến lại gần bên và ngồi cạnh cậu

- .................. - cậu bé ko nói gì vẫn tiếp tục khóc

- Nè cậu đừng khóc mà , có chuyện gì sao cậu kể cho mình nghe đi - cô bé vẫn tiếp tục an ủi cậu

- .................. - cậu vẫn tiếp tục khóc mặc kệ cô bé có nói gì

- Nè...... đừng khóc nửa mà , cậu khóc mình cũng ko vui đâu , huhuhuhuhuhuhu.... đừng khóc nữa mà - bất giác cô bé khóc lên làm cậu bé hoảng

- Nè nè... tui có làm gì bạn đâu sao bạn lại khóc , nín đi - cậu bé hoảng loạn sợ cô bé bị gì nên gạt nước mắt lo dổ dành cô bé

- Blè...bị gạt rồi - cô bé ngước lên cười tĩnh queo

- Làm tui hết hồn , sao bạn lại gạt tui - pik mình bị chơi xỏ cậu bé nổi giận

- Xin lỗi mình ko cố ý tại thấy bạn khóc dữ quá.... cho bạn nè , coi như mình xin lỗi bạn nha - cô bé lấy ra 1 cây kẹo khác đưa cho cậu bé

- Cậu bé nhẹ cầm cây kẹo - Cảm ơn

- Cậu tên gì vậy?

- WZ!

- Nè sao cậu lại ngồi đây khóc , có chuyện gì ko vui sao - cô bé ngồi gần lại bên WZ

- Vừa bớt đc chút WZ lại bùn hiu cố nén dòng nước mắt - Ko có gì

- Nếu ko kềm đc cứ khóc đi

- Sao! chẳng phải bạn vừa kêu tui đừng khóc hay sao - WZ quay qua nhìn cô bé ngơ ngác

- Đúng vậy! nhưng nếu thực sự khóc giúp cậu quên đc nổi buồn thì cứ khóc đi . Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy , mình giúp gì đc ko - cô bé đưa cây kẹo lên miệng vừa ngậm vừa nói

- 1 tình cảm nào đó đặc biệt thôi thúc niềm tin của WZ dành cho cô bé , WZ gạt dòng nước mắt đi cố nói - Mẹ mình chết rồi

- Hả! Xin lỗi WZ mình ko pik.......

- Ko sao dâu , mẹ...mẹ mình...dù sao cũng đã xa mình rồi... - nổi đau dường như càng ùa về theo từng câu nói của WZ , dù cố gắng nhưng sao nước mắt cứ chảy Sao băng khóc - Chương 08
Hix..hix cậu làm mình nhớ đến mẹ mình quá - tự dưng mắt cô bé cũng rưng rưng lệ

- Mẹ bạn là ai?

- Ko pik!

- Mẹ bạn tên gì?

- Ko pik!

- Mẹ bạn bao nhiêu tuổi?

- Ko pik luôn!

- Mẹ của bạn mà sao cái gì bạn cũng ko pik vậy hả! - WZ điên tiết với những câu trả lời ngây thơ nhưng đầy ngu ngốc của cô bé

- Mẹ mình cũng đã mất từ khi mình còn nhỏ - cô bé nói tuy bình thản nhiên nhưng vẫn động 1 chút bùn

- Xin..xin lỗi mình tưởng

- Có gì mà phải xin lỗi ng đi thì cũng đã đi rồi , mình ko pùn vì ba mình nói mẹ đã đi đến 1 nơi rất xa , nơi đó có rất nhiều thiên thần rất tốt bụng mẹ ở đó sẽ rất vui - cô bé chỉ tay lên bầu trời đầy sao nói

- Vậy mẹ mình có đc lên đó ko?

- Vậy mẹ bạn có phải ng tốt ko?

- Có mẹ mình rất thương mình!

- Vậy nhất định mẹ cậu sẽ đc ở đó rồi vì mẹ cậu là ng tốt mà , ở đó mẹ cậu có thể sẽ gặp đc mẹ mình đó

- Có phải ở đó mẹ mình cũng đc các thiên thần đối sử như mẹ cậu ko

- Tất nhiên gòi

- Vậy mình yên tâm gòi hìhì - lúc này WZ mới chịu nở 1 nụ cười

- Từ xa tiếng gọi đồng thanh của nhiều ng vang lên - "Cậu chủ ơi! cậu đâu rồi"

- Thôi chết mình đi cũng lâu gùi , chắc mọi ng lo lắng lắm - WZ lúc này mới sực nhớ ra mình bỏ đi rất lâu gùi nên lýnh quýnh

- Thôi cậu về đi mọi ng đang chờ cậu đó . Khoan đã WZ nè " Nếu con người sau khi chết đi sẽ đến 1 nơi nào đó , thì chắc hẳn nơi đó phải là trái tim của người khác , nơi luôn có những thiên thần quan tâm mẹ cậu chính là nằm trong tim của cậu đó" - nói rồi cô bé bỏ đi đc 1 đoạn thì quay lại giơ tay tạm biệt WZ rồi tiếp tục đi

- Ấy chết.......MÀ NÈ MÌNH CHƯA PIK BẠN TÊN GÌ MÀ!!! - WZ nói to theo hướng cô bé đi

- Nghe đc vậy cô bé quay lại cũng cố nói thật to với WZ - KHI NÀO GẶP LẠI NHẤT ĐỊNH MÌNH SẼ CHO CẬU PIK - nói rồi cô bé lại quay đi

==========================================

Lần gặp mặt đầu tiên đã để lại cho WZ ko pik bao nhiêu hồi ức tốt đẹp , nhờ ng bạn này nổi đau trong lòng WZ cũng đã nguôi ngoai phần nào . WZ tự nhủ với mình phải gặp lại ng bạn này đã nói lời cảm ơn và tìm hiểu những điều chưa pik về ng bạn kì lạ nhưng tốt bụng và ân cần này... Nhưng có 1 điều WZ vẫn chưa pik đó là "Sao băng tuy ko thể mang lại sự sống cho mẹ cậu nhưng đã đem lại cho cậu 1 ng bạn sẽ đi tiếp con đường còn lại với cậu"

Như đã nói như chap trên 1 tình cảm lạ đã thôi thúc niềm tin và sự tò mò về ng bạn kì lạ này . Sau khi tang lễ của mâm WZ kết thúc WZ ngày nào cũng tìm đến đây để chờ cô bạn này . 1 ngày.. 2 ngày.. rồi 3 ngày WZ vẫn ngồi nơi góc cây đó mà chờ cô bé nhưng cô bé vẫn chưa xuất hiện... 1 tuần sau

- Hix lạnh quá , sao bạn chưa xuất hiện nữa - WZ se se 2 cánh tay để bớt lạnh trước những cơn gió mùa đông . WZ cứ chờ... chờ mãi rồi vô tình ngủ thiếp đi lúc nào ko hay...

- Từ xa 1 giọng nói cùng bóng dáng cô bé thân quen trên tay vẫn cầm cay kẹo tung tăng - 2 con thằn lằn con cùng nhau cắn nhau đứt đuôi… la la là là la… Chợt cô bé thấy từ xa cũng tại góc cây… cô bé chạy ùa tới (vì từ xa ko thấy WZ đang ngủ) - BẠN THÂN IUUUUUU

- Má ơi maaaaa cứu con - tiếng hét làm WZ đang ngủ mà "hồn bay phách tán"

- Ui chết mình ko pik cậu đang ngủ , mà sao cậu lại ngủ ở đây - cô bé ngây thơ nhìn WZ hỏi

- Thì ra là cậu , làm tui hết hồn - WZ ngồi dậy từ từ hoàn hồn - Àh mà đúng rồi tui chờ bạn lâu lắm rồi đó , bạn nói lần sau gặp sẽ cho tui pik tên vậy bạn tên gì

- HAHAHAHHAHAHA bạn chờ tui ở đây cả đêm chỉ để pik tên tui sao , bạn khờ quá - cô bé nghe WZ nói với cái mặt hấp tấp mà ngây ngô khiến cô bé ko nhịn đc cười

- Cả đêm cái gì , tui chờ đã mấy ngày rồi đó - WZ sụ mặt xuống

- Hả!!! mấy..mấy..ngày rồi hả - cô bé nghe WZ nói xong thì giật mình lun

- Chứ sao nữa

- Hix!!! cậu ngốc quá chỉ cần đi hỏi mấy nhox trong xóm là pik tui chứ gì , tui tên là Ánh Khiết ở nhà papa thường kêu mình là Quỷquỷ , vui đc gặp lại cậu - AK đưa tay ra như muốn bắt tay bằng hữu với WZ

- Uhm ha sao tui hem nghỉ ra nhỉ , mà bạn tên Ngô Ánh Khiết sao dễ thương quá hihi - WZ gãi đầu ngây ngô rồi nhìn AK cười rất vui

- Nè cho cậu nè , coi như bồi thường mấy ngày cậu chờ mình - AK lại lấy ra 1 cây kẹo đưa cho WZ (kẹo đâu lắm thế cho mình 1 cây đi)

- Cảm ơn nha!!! - WZ cầm cây kẹo nhìn AK rồi cả 2 cùng cười rất vui

- Nè chuyện mẹ cậu , cậu hết bùn chưa - AK chợt nhớ rồi quay sang hỏi WZ

- Uhm mình cảm thấy ko còn buồn nửa vì mẹ luôn ở trong tim mình , nên bất cứ khi nào mình cũng có cảm giác mẹ ở bên cạnh mình - WZ chỉ tay vào tim mình rồi nói

- Vậy tốt quá!!! Nè đi chơi ko mình biết 1 chổ bí mật rất đẹp , vì là bạn bè nên mình mới chỉ cho cậu đó - AK hí hửng nói rồi quay sang đưa tay ra trước WZ

- Uhm đi thì đi sợ gì - WZ cười tươi rồi nắm lấy tay AK cùng đi (lãng mạn quóa àk)

- AK dẫn WZ đi đến 1 dóc núi nhỏ rồi băng qua 1 rừng cây thông , chợt AK dừng lại - Đến nơi rồi

- WZ lúc này mới mở mắt ra (vì sợ ma nên nải giờ hem dám nhìn) nhìn chung quanh… - Waaaaa đẹp quá àh

Thik ko? - AK quay sang hỏi WZ

- Tất nhiên đẹp vậy cơ mà , còn có cả xích đu nửa - WZ cười vui rồi chạy lanh loanh

- Thấy WZ vui AK cũng vui lây , nhưng khi đến gần cây cổ thụ GG bùn hẳn . Thấy vậy WZ ngưng chơi chạy lại bên AK hỏi thăm - Nè AK cậu ko sao chứ , cậu ko vui àh

- AK đứng cạnh cây cổ thụ rồi đưa tay vào 1 vết chạm khắc trên thân cây nói - Đây là kỉ niệm cuối cùng của mình và mẹ đó

- Hả? chẳng phải cậu nói mẹ mình mất từ nhỏ rồi sao - WZ nhìn AK khó hiểu

- Uhm đúng vậy nhưng vết chạm khắc này có từ lúc mình còn nhỏ , tuy lúc đó mình chưa pik gì nhưng nghe papa kể lại mẹ đã cầm tay mình khắc lên thân cây này để giữ lại kỉ niệm cuối của 2 mẹ con bên nhau - AK nói mà lệ rưng rưng

- AK đừng khóc nữa mà - WZ hoảng loạn ra sức dổ dành AK

- Yên tâm đi mình ko sao đâu , chỉ tại mỏi lần lên đây mình đều nghỉ về mẹ , thậm chí mẹ là ng như thế nào mình cũng ko pik - AK gạt dòng nước mắt rồi nói tiếp

- Vậy mình cùng cậu khắc lên góc cây để nhớ đến tình bạn của chúng ta nha - WZ cầm lấy 2 cục đá khá nhọn rồi đưa cho AK 1 cục

- Hả!!! uhm mình hiểu rồi - AK nở 1 nụ cười rồi lâm lia khắc lên thân cây

- WZ thì khắc hình 1 cậu nhóc còn AK thì khắc hình 1 cô bé , 2 hình này đc khắc gần nhau rồi đc WZ khắc cách tay của 2 ng trên cây dài ra rồi nắm lấy nhau rồi WZ nói tiếp

- Ng ko có tóc là tớ , còn ng có tóc là cậu tụi mình sẽ mãi bên nhau như bức khắc họa này đc ko - WZ quay sang nhìn AK

- Tất nhiên là đc , tụi mình sẽ mãi bên nhau như bức khắc họa này - nói rồi AK nắm lấy tay WZ giơ lên minh hoa như bức khắc họa (sau đó lại buôn ra nha)

- 1 ngôi sao băng bay qua thấy vậy AK liền chỉ tay lên và nói - Sao băng kìa mau ước đi - nói rồi AK nhắm mắt lại cầu nguyện

- "Xin sao băng hãy để tình bạn của chúng con vững bền" - điều ước trong đầu cả 2 lúc này hiện lên

- Ước xong WZ mở mắt quay sang nhìn AK , khuôn mặt AK lúc này cực đáng yêu cứ ngỡ thiên thần cạnh bên khiến tim WZ đập lổi nhiệp , 2 má cậu đỏ ững

- AK mở mắt ra quay sang thì thấy WZ đang nhìn mình khiến WZ giật mình lập tức quay đi , thấy vậy AK mon men hỏi - Cậu vừa nhìn mình sao

- Đâu có mình nhìn sao băng mà - WZ lúng túng trả lời

- Sao băng bay từ nãy giờ rồi còn đâu mà nhìn , mà lúc nãy cậu ước gì vậy - AK lại lấn át điều tra WZ

- Ko nói cho cậu pik - WZ quay đi giả làm mặt giận

- Thui mờ đừng giận , mình nói điều ước của mình cho cậu nha , mình ước sao tình bạn chúng mình mãi vững chắc bọn mình sẽ mãi bên nhau cậu chiệu ko? - AK khuôn mặt ngây thơ nhìn WZ hỏi

- Cậu thực sự ước vậy sao… tất nhìn mình chịu rồi rồi , cậu phải giữ lời hứa đó - WZ nhìn AK rồi miểm cười

Câu chuyện tình bạn vẫn cứ thế mà tiếp diễn , có giận hờn , có vui đùa rồi những lúc cùng nahu vui đùa bên góc cây cổ thụ rất vui... nhưng dường như sao băng đã ko thực hiện đc điều ước của cả 2…

=======================================

- CON KO MUỐN ĐI - tiếng WZ hét to rồi cậu chạy ra khỏi nhà , WZ tìm đến góc cây cổ thụ khóc vì cậu pik AK sẽ tìm đến cậu

- Chiều hôm đó AK cũng đến , thấy WZ ngồi đó mặt bùn so AK liền chạy đến - Nè WZ cậu sao vậy có chuyện gì sao?

- Huhuhuhu AK ơi papa bắt mình sang Mỹ để học tại 1 trường đào tạo h/sinh giỏi quốc tế ở đó , mình sẽ ko thể ở đây nữa , mình sẽ ko thể gặp cậu nữa - WZ ngước lên nhìn AK nước mắt dàn dụa

- Cậu..phải..đi thật sao - nét mặt AK thay đổi hẳn

- Uhm - WZ nhẹ gật đầu

- Vậy..cậu đi bình an nha - giọng AK rưng rưng

- Sao?

- Mình nói cậu đi vui vẻ và nhớ phải luôn giữ sức khỏe

- Cậu muốn mình đi đến vậy sao? - WZ ấm ức nói

- Ko! nhưng mình cũng ko thể giữ cậu ở lại - AK gạt nước mắt nói tiếp

- Nhưng mình ko muốn xa AK - WZ ngang bướng nói

- Cậu đừng có cố chấp quá đc ko? Dù ko muốn cậu cũng phải đi , ở đó cậu sẽ có tương lai tốt hơn bây giờ - AK cố nén nước mắt nói thật to

- Chẳn phải cậu đã nói chúng ta sẽ mãi bên nhau sao - WZ nhìn AK thất vọng vội lau dòng nước mắt nói to - MÌNH GHÉT CẬU - rồi WZ bỏ đi

- "Ghét mình cũng đc , ko muốn nhìn thấy mình cũng đc , mình ko thể vì mình mà đánh mất tương lai của cậu , xin lỗi WZ"

===================================

- Đã 1 tuần cả 2 ko nói chuyện , hum nay trời mưa to lắm và vì mình nên AK mới như vậy nhưng ko đủ can đảm đểcũng là ngày cuối cùng WZ còn ở đây... giận hờn cũng đã ngui WZ pik gặp và nói tiếng xin lỗi với AK... WZ quyết định ra nhà sách tìm mua 1 món quà để xin lỗi và tạm biệt AK , ra đến nhà sách WZ tìm 1 hòi thì quyết định mua 1 cái móc khóa hình ngôi sao màu vàng rẩt dể thương... WZ chạy ùa đến nhà AK nhưng vì trời mưa nên AK vẫn đi học chưa về , ko còn cách nào WZ đành gửi hộ cho papa AK kèm theo lời xin lỗi rất chân thành

- Cùng lúc đó AK cũng đang trên đường đến nhà WZ vì pik hôm nay là ngày WZ phải lên máy bay... đến nhà WZ!!! ko gặp đc WZ , AK đành gửi hộ quản gia WZ 1 hộp quà bên trong là 1 cái móc khóa hình ngôi sao màu vàng y như cái WZ đã mua kèm theo 1 bức thư....

- WZ về đến nhà chuẩn bị hành lí đến sân bay , trước khi lên xe quản gia mới đưa cho WZ gói quà dặn cậu sau khi lên xe hãy mở ra.... và WZ đã là theo . Vừa lên xe WZ mở bức thư ra coi

- Chào WZ!!! Sao băng khóc - Chương 09
Ko pik nói sao cho cậu hết bùn nhưng... mình xin lỗi vì mình đã nói đối thật lòng mình ko muốn cậu đi chút nào? nhưng mình ko thể nào giữ cậu ở lại đc . Xin lỗi WZ!!! ngàn lần xin lỗi cậu , mình pik cậu rất bùn nên hãy nhận món quà này và hãy nhớ đến mình mỏi khi nhìn thấy nó..... Ng bạn của cậu .
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn, chuyên mục truyện dài kì
- Đọc xong bức thư nước mắt WZ ko ngừng rơi , WZ quay ra phía sau 1 cô bé với nét mặt trong sáng đang đừng giữa màn mưa cố đủi theo chiếc xe tay chào tạm biệt cậu...cho đến khi chiếc xe xa dân và hình bóng AK cũng dần dần mờ đi trong màn mưa âm u....

- WZ MÌNH SẼ NHỚ RẤT NHIỀU , BẢO TRỌNG NHA , NHẤT ĐỊNH MÌNH SẼ GẶP LẠI CẬU - AK hét lớn theo chiếc xe của WZ trong màn mưa ãm đạm nước mắt ko ngừng rơi
”Đây là đâu đây”

Nó cựa quậy cơ thể, nó bị đánh thức bởi những tia nắng chói chang nhưng không hề nóng gắt như mày sắc của nó, từng tia nắng như muốn chiếu xuyên qua mắt nó. Nó khẽ nhăm nghiền mắt lại như muốn tránh ánh náng nhưng rồi đôi mắt nó lim dim mở ra một cách khó chịu, nó không sao tránh khỏi ánh nắng quái quỉ này, ánh náng đó đã cướp một giấc ngủ ngon của nó .. Nó cau có ngồi dậy, mắt nó híp lại khi ánh nắng đó cứ chằm chằm mà rọi vào mắt nó, nó đưa tay lên che đi ánh náng .. Nó bắt đầu nhìn quanh

- ...????????????!

Nó hoảng hồn giật mình khi mình vừa tỉnh dậy trên một bãi cỏ của công viên .. nó xoa xoa trán cố nhớ lại đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian vừa qua .. chợt nó giật mình đưa 2 tay rờ rờ khắp người, từ cơ thể đến cái đầu không chừa một chổ

- ”Quái lạ .. mình nhớ .. TH chạy ra giữa đường, rồi .. chiếc xe lao tới bên TH, rồi .. Ah rồi mình lao ra ôm lấy TH .. rồi mình ngất xỉu .. Đúng rồi .. Ế nếu mà như vậy thì mình phải bị thương .. Nhưng mà …”

Nó đảo mắt 1 dòng nữa quanh chổ nó đang đứng

- ”Đây là đâu, không giống Đài Loan cho lắm .. ở đây”

Nó lại nhìn tới những người đi ngang qua chổ nó

- ”Đều là người Anh, không có chút nào là Đài Loan cả .. CÁI QUÁI GÌ VẬY, ĐÂY LÀ ĐÂU, TẠI SAO MÌNH KHÔNG BỊ THƯƠNG, MỌI NGƯỜI ĐÂU HẾT RỒI?????”

Nó muốn hét to lên nhưng không thể vì bây giờ nó đang phải đấu tranh tâm lí một cách kịch liệt .. Nó lao ra khỏi bãi cỏ của công viên .. lúc này trong đầu nó lại phải nhận thêm những câu hỏi rắc rối khác từ khi nó bước ra bãi cỏ .. nó nhìn mọi người, nhìn chằm chằm vào ông bảo vệ của công viên

- ”Lạ thật, sao mình nằm trên cỏ, mà chẳng ai băt tội mình hết nhỉ, cả ông bảo vệ nữa .. tha mình dễ dàng vậy sao? bình thường thì phải phạt nặng mình rồi chứ ”

Nó làm lơ bước ngang qua ông bảo vệ công viên như không có chuyện gì mà ông bảo vệ cũng có vẻ như không nhìn thấy nó .. Nó dáo dác nhìn quanh từ tòa nhà đến hàng cây

- ”Chổ này .. sao quen thế nhỉ”

Nó lang thang 1 trên con đường dưới sự thờ ơ của mọi người, ánh mắt của mọi người chung quanh như chẳng có sự tồn tại của nó ở đây .. Nó lang thang một hồi thì đến trung tâm thành phố .. Nơi đây tấp nập người nhưng chẳng một ánh mắt nào dành cho nó.

- ”Sau đây là bản tin thời sự của ngày 18/12/XXXX” –âm thanh phát ra từ cái tivi khổng lồ được đặt bên ngoài trung tâm mua sắm của thành phố

- ”18/12 .. hôm nay .. ở đây là” –nó như nhận ra điều gì đó, đầu óc nó quay cuồng .. mặt đất như chẳng đứng yên

- ”hôm nay là ngày của 3 năm trước .. vậy là ..” –mặt nó tái mét lại, nó lao đi như một mũi tên, nó khong biết mình đang đi đâu nhưng đôi chân nó lại xác định vị trí 1 cách rất chính xác, nó chạy hết con đường này tới con đường khác, qua bao con hẻm .. nó ra tới 1 con đường lớn khác

Nó dáo dác nhìn quanh, cả người nó bức rức .. nó đang tìm cái gì?

KIA RỒI.. Vậy những gì nó suy đoán là đúng

- Bên kia .. bên kia –cả người nó run lên - Là mình mà!?

Nó tròn mắt nhìn khi bên kia đường .. một người con gái .. chính là nó và .. và chiếc xe kia .. đang lao tới nó .. đúng là hình ảnh đó .. cơn ác mộng của 3 năm trước lại 1 lần nữa tái hiện trước mắt nó

Nó muốn nhanh ra để ôm lấy 1 nó khác hay nói đúng hơn nó đang cứu lấy chính mình, nhưng .. như một gì đó thôi thúc nó, nó quay lại phía sau mình .. hắn .. Arron đang chạy thật nhanh để cứu lấy nó đang gặp nguy hiểm bởi chiếc xe cứ lao 1 lúc 1 nhanh đến nó .. đi nhanh thật nhanh như không có sự xuất hiện của nó ở đây

- DỪNG LẠI ĐI, ANH SẼ CHẾT ĐÓ, LÀM Ơ..N

Vù …

. . .

- Arron .. ??!

Như một cơn gió .. Arron đi xuyên qua người nó như một cơn gió nhẹ .. như .. nó không hề tồn tại ở thế giới này

“Nó là 1 linh hồn sao?”

Nó ngỡ ngàng quay lại

KETTTTTTTTTTT .. tiếng bánh xe thắng gấp trên mặt đường .. và rồi

RẦMMMMMMMMMMMMMMMM!!!

Nước mắt .. nước mắt nó rơi .. một lần nữa nó chứng kiến cơn ác mộng trong đời .. có phải số phận đang trêu nó không, tại sao lại đưa nó trở về nơi đây? tại sao lại tua lại những vết cắt trong lòng nó? tại sao nó chỉ có thể đứng nhìn bất lực mà không thể làm gì?

Nó khẽ bước tới bên hắn .. và nó, người hắn ướt đẫm những giọt máu tươi tuông ra từ đầu, mắt hắn nhắm lịm lại nhưng tôi tay vẫn đang ôm chặt lấy nó, miệng hắn vẫn động lại 1 nụ cười hạnh phúc cuối cùng.. Nó khẽ đưa tay muốn ôm lấy hắn .. nhưng bàn tay nó cứ xuyên qua người hắn như đang trong không khí .. Nó khóc thét lên, khóc thật lớn .. dù ở giữa đám đông vây quanh cũng chẳng có ai nghe thấy, nhìn thấy nó.

Từ đâu .. một bài tay ấp áp, một mùi thơm quen thuộc, một giọng nói trầm ấm .. bàn tay nhẹ kéo mặt nó vào lòng, khẽ ôm lấy nó, vút nhẹ lên từng sợi tóc của nó

“Có người có thể chạm vào nó sao?”

Từng dòng nước mắt của nó chợt ngưng, nó dụi dụi mắt rồi khẽ ngước lên nhìn

- Anh –nó tròn mắt khi người ôm nó lúc này là Arron

“Có thật là Arron, hắn đang ôm nó thật sao?”

- Nín đi mọi chuyện đã qua rồi, GG của anh là một người mạnh mẽ .. không được khóc có biết chưa –hắn ôm chặt lấy nó nhẹ nhàng nói

- ANH ÀH –nó khóc thét lên ôm chằm lấy hắn trong niềm hạnh phút và chút nhói long

- Haha GG mít ướt thế - hắn cười ghẹo nó

- TẠI SAO CHỨ? TẠI SAO ANH LẠI CHẠY RA BẢO VỆ EM? NẾU ANH KHÔNG LAO RA THÌ ..

Hắn cắt ngang lời nó, nhẹ kéo người nó ra, đặt đôi tay lên vai nó rồi cuối người uống áp sát mắt nó - Anh nhất định phải bảo vệ GG vì số mẹnh của anh là phải bảo vệ GG và hơn hết, anh muốn nhìn thấy GG cười

Hắn nở 1 nụ cười như thiên thần, mà trong khoảnh khắc đó nó như cũng đã thấy phía sau hắn, cũng có 1 đôi cánh .. đôi cánh trắng giống của ba nó

“Arron cũng là thiên thần sao?”

- Anh àh –mắt nó rưng rưng rồi bất chợt nó ôm chằm lấy hắn nước mắt dàn dụa - EM NHỚ ANH LẮM

- Bây giờ, bên cạnh GG chẳng phải đã có 1 thiên thần khác thay anh bảo vệ GG sao

- ...?! –nó ngước nhìn hắn ngơ ngác

- Là người đó –Arron miễm cười chỉ tay về phía đối diện

Nó quay lại theo hướng ngón tay của hắn, mắt nó tròn xoe khi mọi không gian đã biến đổi từ khi nào, trước mắt nó là hình ảnh WZ đang thiếp đi bên cạnh giường bệnh của nó

- WZ??!

Nó chạy đến phía WZ, với cánh tay để cố chạm lấy hình ảnh của cậu
nhưng nó chợt khựng lại, nó quay lại phía sau .. cơ thể Arron đang lấp lánh lên rồi từ từ mờ nhạt và biến mất .. nó hoảng hốt chạy lại cố bắt lại hình bóng của Arron nhưng sao vẫn không chạm được

- ANH ÀH, ĐỪNG BỎ EM LẠI, ĐỪNG BỎ RƠI EM LẦN NỮA, ĐỪNG ĐI MÀ –nó thét lên dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng hắn

Nhưng đáp trả sự tìm kiếm của nó chỉ là 1 âm thanh vang dội - Cậu ấy sẽ thay anh bảo vệ GG .. GG nhất định phải hạnh phúc.

Không gian xung quanh nó bổng chóc thay đổi một lần nữa, tất cả chỉ còn là nhưng khoảng không màu trắng vô hạn

============================================

(Trờ về thực tại)

Tít .. tít .. tít..tít..tít..tít………….

Máy đo nhịp tim, huyết ám của nó vang lên một cách hỗn loạn .. Âm thanh làm hắn giật mình mình

- BÁC SĨ!!!!!!!!!!!!!!!! BÁC SĨ...

THÌNH .. THỊCH .. hắn nghe tim mình như đang nhảy khỏi lòng ngực, hắn cố bám lấy thành tường để đôi chân run run sau cái ống quần rộng thùng thình kia không ngã quỵ xuống, mặt hắn vẫn dán sát vào cánh cửa phòng cấp cứu của nó, hắn nghe được cả những âm thanh hối hả của bác sĩ từ trong căn phòng đó.

Một lúc sau, CẠCH .. cánh cửa mở ra, bác sĩ từ trong đáng tháo vội khẩu trang và găng tay .. Hắn hối hả tiến lại bên bác sĩ, mặt hắn hiện rõ vẻ lo sợ nhưng hắn chẳng nói gì, hiểu được bác sĩ lên tiếng

- Cậu yên tâm, cô ấy chỉ là bị kích động trong trạng thái vô thức thôi, mọi chuyện đã ổn rồi, cậu có thể vào thăm cô ấy

Hắn nắm chặt khóa cửa, đôi mắt hắn rớm chút gì đó buồn

- "Đã hơn 1 tuần, vậy .. khi nào cô ấy có thể tỉnh lại"

- "Chuyện này .. chúng tôi vẫn đang trong thời gian theo dõi, hy vọng sẽ sớm có kết quả"

Hắn đẩy cửa bước vào, hắn tiến lại ngồi xuống bên cạnh giường rồi nắm lấy tay nó

- Giao kèo đi, nếu cậu tỉnh lại thì tôi sẽ cho cậu biết một bí mật, vậy .. cậu mau tỉnh lại nha

. . .

02:00 AM

Lúc này, hắn đã thiếp đi bên cạnh giường nó

- Ưm..

- ...??? - có gì đó vừa cựa quậy trong lòng bàn tay hăn, căn phòng vừa ang lên một âm thanh khác mà không phải của hắn. Hắn tròn mắt giật mình tỉnh dậy, mắt hắn rạng rỡ để chuẩn bị nhận mộ nụ cười từ nó, nhưng .. đáp lại chờ mong của hắn chỉ là một nó vẫn im lặng như khúc gỗ nằm trên giường. Hắn ctha61t vọng quay đi, hắn cần chuẩn bị cho lịch trình ngày mai

- Arro .. WangZi

- ...???!

Lần này hắn lại nghe nhầm nữa sao? có lẽ là vậy vì hắn đã không quay lại mà vẫn đi tiếp

- WangZi...

Hắn không nghe nhầm!! đúng là nó, nó khẽ nhấc đôi tay như muốn nới tới hắn, đôi mắt mập mờ mở ra nhìn về hướng hắn

- BÁC SĨ .. BÁC SĨ

Cánh cửa mỏ ra, vẫn như lần trước, bác sĩ bước ra và hắn tiến lại nhưng không khí lúc này lại ngập những cảm xúc hồi hộp vui mừng .. đã không còn là những lo sơ căng thẳng nũa. Hắn nở 1 nụ cười, dù là không phải lần đầu hắn cười nhưng lại là nụ cười hiếm hoi .. hắn miễm cười vì nó

Hắn chạy vào chờ đợi .. 1 điều gì đó hạnh phúc từ nó nhưng 1 lần nữa nó lại đáp trả hắn bằng sự im lặng. Không gian bổng ngột ngạt hẳn khi ánh mắt nó nhìn ra cửa sổ một cách xa xăm, nó quay sang nhìn hắn rồi chợt một hàng nước mắt của nó rơi ra

- ...?! - hắn cũng im lặng bước đến ngồi trên chiếc ghế cạnh nó, gương mặt hớn hở của hắn phút chóc cũng không còn nữa

Ánh mắt nó lại đưa ra cửa sổ, không gian càng lúc càng ngột ngạt và im lặng hơn, im lặng đến nổi có thể nghe rõ từng tiếng tít tắt của chiếc đồng hồ treo tường

- Tớ đã thấy! Tớ đã gặp người ấy!

- ...?!

- Tớ đã thấy .. 1 lần nữa tớ lại chứng kiến tai nạn đó, tớ đã thấy .. Arron lao ra ôm lấy tớ .. bên cạnh anh ấy là 1 vũng máu rất nhiều . Anh ấy đã nói phải bảo vệ tớ, muốn tớ cười .. nên dù có hy sinh anh ấy cũng không hối hận .. tai sao? sao anh ấy lại ngốc thế - nó nở nụ cười nữa miệng nhưng đôi mắt lại chưa chang những dòng lệ

- ...?! - hắn không biết lúc này mình phải làm gì và cần phải làm gì, hắn chỉ cảm thấy lòng đau nhói

Hắn nhẹ đưa tay lau dòng nước mắt ướt đẫm trên gò má của nó, đôi tay hắn nhẹ kéo nó vào lòng an ủi

- WZ cậu biết không?! - nó đẩy hắn ra, ngồi co người lại làm lung lây sợi dây truyền chất được ghim trên cánh tay nó, ánh mắt nó lại đưa ta cửa sổ - Lúc đó khi thấy cậu ở đối diện tớ, lúc đó tớ vui lắm, tớ đã chạy lại nhưng .. nhưng - nó đang cố kiềm chế cảm xúc để thốt nên lời - Tớ không biết, tới không biết khi tớ chạy đến cạnh cậu, thì .. - nước mắt nó rưng rưng rồi lại trào ra - Khi tớ quay lại thì anh ấy đã biến mất, đáng lẽ .. tớ không nên bỏ lại anh ấy .. tớ đã không buồng tay anh ấy .. như vậy thì anh ấy đã .. đã .. không - sự kiềm nén qua mức đã làm nó ngạt thở, nó không thể thốt nổi nên lời nhưng vẫn muốn hét lên những sai lầm ngốc nghếch của nó

- TAI NẠN LÀ ĐẦU CẬU KHÔNG BÌNH THƯỜNG ÀH - hắn kéo người nó về phía mình rồi hét lên

Nó đưa ánh mắt ướt lệ mang chút gì đó giận giữ kèm thêm chút ngạc nhiên, nó nhìn hắn nhưng chẳng nói gì mà quay đi

Hắn tức giận lại hét lên - MUỐN ĐIÊN THẾ NÀO THÌ TÙY CẬU NHƯNG ARRON ĐÃ CHẾT RỒI, HẮN KHÔNG THỂ Ở BÊN CẬU ĐÂU .. TỈNH LẠI MÀ ĐỐI DIỆN VỚI THỰC TẾ ĐI, TRƯỚC MẶT TÔI MÀ CẬU LUÔN MIỆNG NHẮC ARRON .. ARRON, CẬU COI TÔI LÀ GÌ HẢ? CẬU CHỈ BIẾT DÀNH TÌNH CẢM CHO MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẾT CÒN TÔI THÌ SAO? TRONG CẬU TÔI LÀ GÌ HẢ?

Mắt hắn trừng lên nhìn nó thật đáng sợ, tay hắn siết lấy vai nó đau điếng làm nó muốn hét lên. Đôi mắt nó rưng rưng nhìn hắn sợ sệt, chưa bao giờ nó thấy hắn tức giận đến thế

- Cậu là đồ ngốc sao?! - đôi mắt hắn dịu lại, tay cũng buông lỏng hơn, hắn lại tức giận nhìn nó nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó ngại ngùng - Tôi đã hứa khi cậu tỉnh lại, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật, nghe cho kĩ đâu, tôi không nói lại lần 2 đâu

Hắn đặt 2 tay lai bai nó, đầu cuối gằm xuống đất, hắn hít 1 hơi thật sâu

- GG tôi yêu cậu

1 câu nói khẽ lướt qua như làn gió thổi qua tai nó rồi lập tức đặt lên môi nó 1 nụ hôn khi nó chưa định thần được chuyện gì đã xảy ra

Giọt nước mắt của nó ngưng hẳn không còn chút viết tích, mắt nó mở to hết mức, đôi tay muốn đẩy bật hắn ra nhưng chẳng còn chút sức lực .. nó buống xuôi tất cả, nhắm lịm đôi mắt và cảm nhận một nụ hôn mềm và ngọt mà lúc này nó chỉ có thể hình dung như một cây kẹo bông .. nụ hôn kẹo bông .. nụ hôn đầu.

Sau bức tường ngăn cách không gian ngọt ngào ấy, có một hình bóng vẫn luôn dõi theo họ .. Những cảm giác lẫn lộn cứ ùa về cùng lúc .. Vui, buồn, hơn, giận .. những oán hận và sai lầm .. những nổi đau khi mất mát .. Tất cả .. tất cả chỉ còn lại là những kí ức một khi bước chân quay đi, quá khứ đã ở lại phía sau lưng và bước chân đi tìm một con đường mới.- WZ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!

Hắn đang ngồi giúp nó gọt táo thì tiếng la bất ngờ sau lưng làm hắn giật bắn người và con dao có cơ hội kéo thẳng 1 đường trên ngón tay của hắn

Hắn bấu chặt lấy ngón tay cầm máu cáu gắt quay sang - THẰNG QUỶ LÀM GÌ MÀ LA OM XÒM VẬY!!?

"Thằng quỷ" mà hắn mắng là Tiểu Úc, người cậu đầy mồ hôi, hơi thở ngắt quãng đủ để biết cậy vừa trải qua cuộc chạy bộ rất hối hả

- TH .. TH ..

Nó và hắn như đã hiểu được TU định nói gì đó không hay về TH

Cả 2 nhiu mày chờ đợi TU lấy lại sức, nó lên tiếng trước

- TU có chuyện gì?

- TH .. tôi không gọi được cho cô ấy, đến nhà thì không có, nghe đâu TH bỏ đi rồi - TU liền quay sang hắn - WZ chắc cậu biết TH giờ đang ở đâu đúng không?

- Tôi không biết - dù hắn không biểu lộ cảm xúc nhiều nhưng qua ánh mắt có thể thấy hắn cũng rất lo cho TH

- Từ lúc tai nạn đến giờ tôi không gặp cậu ấy, tôi cũng muốn .. đi .. A!!!! - nó hối hả tung mền ngồi bật dậy nhưng xem ra cái đầu đã không cho phép nó

- Ổn chứ - hắn và TU chạy lại đỡ nó

Nó ngồi co chân lại cuối mặt xuống 2 tay ôm lấy đầu - Đau!!!!

- Vết thương không thể lành ngay được đâu, cậu nghĩ đi tôi và TU sẽ đến nhà TH xem sao - nói rồi hắn tức tốc cùng TU chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh

. . .

RẦM .. chiếc cừa nhà TH bật mạnh ra nhờ cú đá của hắn và TU rồi cả 2 lao vào nhà. Tu lướt nhanh qua tất cả các phòng trong nhà nhưng mọi thứ đều chứng tỏ rằng TH đã đi thật rồi, còn hắn thì đưa mắt đảo quanh mọi vật trong nhà, hắn nhíu mày tiến lại chiếc bình hòa trên bàn đang đè lên 3 bức thư ở phòng khác, hắn cằm tên .. 1 bức đề tên hắn, bức kia của TU và cuối cùng là bức thư đề tên nó. Đúng lúc TU vừa chạy xuống hắn đưa TU bức thư rồi cả 2 cùng mở ra.

Chào WZ!
Tôi đoán chắc là cậu sẽ đến đây nên đã để lại bức thư này, có lẽ khi cậu đọc bức thư này .. tôi đã trên chuyến bay đến một hành trình mới, tôi không rõ mình phải đi đâu và sẽ về đâu nhưng tôi biết mình đã đúng khi quyết định ra đi, nhưng cậu không cần phải lo .. tôi đã giải thích rõ với phía bên cty, mọi rắc rối của GG đã được giải quyết, mặc dù phía cty đã nói là sẽ không truy tố chuyện này nhưng tôi thấy mình cũng nên chịu một hình phạt .. có lẽ tôi sẽ đi thật xa thật xa để nhìn lại những thời gian qua, hy vọng thời gian sẽ cho tôi cơ hôi để trả hết mọi hình phạt. Còn một chuyện nữa, có lẽ cậu nên biết trong GG có một quá khứ đau lòng đến đáng sợ mà tôi nghĩ có lẽ cả đời cô ấy không thể nào quên, tôi mong cậu hãy đối xử tốt với cô ấy. Thật sự xin lỗi vì đã gây ra bao nhiêu sóng gió cho 2 người, không biết có phải do tôi mãi níu giữ khóa khứ hay không nhưng thật sự có lúc tôi đã nhầm cậu là một người .. một người đã cho tôi một nụ cười ấm ấp.
Tạm biệt nhé! hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày náo đó

...

Gửi TU
Khi rời khỏi nơi này, cậu là người mà tôi nghĩ đến đầu tiên và cũng là nhiều nhất, cậu làm tôi thấy mình thật sự như một đứa "tồi tệ" lợi dụng tình cảm người khác vì mục đích riêng của mình .. Tôi không mong sẽ nhận lời tha thứ từ cậu, chỉ mong cậu hãy hạnh phúc. Bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái, không âu lo, không phiền muộn, tôi cảm thấy rất thích thú, tôi sẽ đi khắp nơi mà tôi muốn .. nhưng khi bàn chân bắt đầu bước đi tôi lại có một cảm giác thiếu vắng, không còn một người luôn bên cạnh bảo vệ, quan tâm chăm sóc tôi như ngày nào...
Người ta nói có "có duyên ắt sẽ gặp lại" tôi cũng nghĩ như vậy, cậu cũng vậy đúng không???

Cả 2 đọc xong bức thư rồi quay sang nhìn nhau không biết nói gì hơn. Bộ dạng TU thất thiễu hẳn, cậu quay lưng bỏ đi trước còn hắn lúc này mới cầm bức thư đề tên nó lên mở ra và đọc thử.


Xem Trang 4
Trang chủ>> Truyện Teen Hay >> Sao Băng Khóc
• WAP ĐỌC TRUYỆN
Truy Cập : 122 +1
Wap Đọc Truyện Full Thể Loại
Copyright TruyenHay4u
U-ONU-ON