watch sexy videos at nza-vids!
Cảm ơn bạn truy cập vào TruyenHay4u.Sextgem.Com wapsite đọc truyện Tiểu Thuyết, Truyện Teen Hay, Truyện Ma, Truyện Ngắn Tình Yêu . Hãy lưu lại và giới thiệu với bạn bè nhé !
Phần Mềm Tổng Hợp Các Clip Nóng
Tuyển tập 50.000 CLIP HOT của các Girl Xinh - Đẹp - Điệu - Sốc nhất hiện nay!
...
Tin Nhắn Chúc Mừng Năm Mới 2014
• ÔSIN CỦA ANH FULL
Mr C™ [Admin]
#1 10/11/25 Time : 00:08


Chương 9 Còn 5 ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của ông chủ Ôn, Tiêu Tung Thục vẫn chăm chỉ làm việc như thường ngày trong biệt thự nhà Tư Đồ, hoàn thành tốt các công việc được giao. Nhưng từ hai hôm trước, cứ đến hai giờ chiều, cô biến mất, hai tiếng sau lại có mặt. Quản gia Trần là người phát hiện ra chuyện kỳ lạ đó liền dành cả buổi chiều để theo dõi cô, muốn biết rốt cục cô đang làm trò mèo gì. Ông đã biết từ trước rằng cô bé Tiêu Tung Thục ngu ngốc là kẻ lừa đảo, đầu tiên con bé làm cậu chủ mê nó, sau đó tìm cách lôi kéo sự ủng hộ của những người giúp việc. Định trở thành cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ bằng cái thân hình gầy hình gầy nhom của nó sao, lại còn chẳng xinh đẹp gì?” Hừ. Đừng có mơ. Ông nhất định sẽ vạch trần được thủ đoạn của con nhỏ. Hiện tại ông đang theo dõi trong hai giờ mất tích đó con nhỏ làm gì. Nếu may mắn, ông sẽ nắm được nhược điểm của nó, hạ bệ nó khỏi vị trí cô chủ của nhà Tư Đồ. Nghĩ đến đó, quản gia Trần cười ha ha. Cô chủ tương lai trong tưởng tượng của ông là một mỹ nhân dịu dàng thanh lịch, thông minh xuất sắc, làm sao có thể để con bé Tiêu Tung Thục phá hủy. Ông ngồi ảo tưởng cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu xanh đậm thì bừng tỉnh. Ông căng mắt quan sát thấy Tiêu Tung Thục lén lút đi ra từ cửa sau, sau đó đi chậm rãi về phía chiếc ô tô, dáo dát nhìn trước ngó sau nhưng sợ người khác phát hiện. “Hừ! Nhìn nó rất khả nghi, có cả xe đưa đón, trăm phầm trăm là đi ngoại tình.” Sau khi chiếc xe màu xanh lao đi, quản gia Trần mới bước ra khỏi gốc cây. Cầm máy ảnh chụp lại biển số xe, ông chui ngay vào trong ô tô khởi động, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đó. Chiếc xe quẹo trái, ông cũng quẹo trái, thận trọng giữ một khoảng cách nhất định. “Cậu chủ đối xử với nó như vậy sao nó lại dám đi ngoại tình. Thật quá đáng. Mình biết nó có vấn đề không ngờ vấn đề lại quá khủng khiếp.” Quản gia Trần trừng mắt nhìn chiếc xe phía trước, khẳng định Tiêu Tung Thục đang ôm ấp đàn ông trong xe, liền cảm thấy căm hận thay cho cậu chủ. Đã nói con bé không có tư cách nhưng cậu chủ lại cứ mê nó, ông sẽ cung cấp chứng cứ để cậu chủ biết bộ mặt thật của con nhỏ. Lúc quản gia Trần ngồi trong xe mắng chửi Tiêu Tung thì có một chiếc xe ô tô màu đen nhập vào hàng. Chiếc xe từ từ lăn bánh bám theo hai chiếc xe màu xanh và màu trắng, như hổ đang rình mồi. “Sớm muộn gì ‘anh ấy’ cũng biết thôi.” “Cô không nói, sao anh ấy biết được.” Trong căn phòng bí mật, một chàng trai nói thầm với một cô gái. “Nhưng tôi sợ lắm, nếu ‘anh ấy’ mà biết thì tôi chết chắc.” Cô gái lo lắng nói. “Có tôi ở đây, cô đừng có sợ.” Chàng trai nói chắc như đinh, sau đó làm nũng. “Tôi thèm…” “Không được, thời gian gấp quá rồi, tôi phải về.” Cô gái nghiêm giọng, muốn thoát khỏi anh chàng. “Nhưng tôi chưa thỏa mãn, lần nào cô cũng ở đây có một tiếng, tôi chưa nhấm nháp đủ.” “Một tiếng đi về, ở đây thêm một tiếng đã là quá mức rồi, anh còn chưa thỏa mãn?” Cô gái kêu lên. “Dĩ nhiên là chưa thỏa mãn. Tôi ước gì ngày nào cô cũng ở đây.” “Đùa hả, anh cũng biết là điều đó không thể được.” Cô gái nói. “Ai, hối hận quá, tại sao tôi lại đam mê âm nhạc, còn “anh già” thì cứ bắt tôi đi làm, nếu không như vậy thì tôi đã chẳng bỏ căn biệt thự để đến chui rúc trong cái chuồng chó này sáng tác. Ai, cũng tại tôi quá tài năng, ca khúc nào do tôi viết cũng bán chạy làm tôi bị các ca sĩ giục ca khúc, tôi thật tội nghiệp.” “Tôi không có rãnh ở đây nghe anh tự sướng, tôi phải về rồi nếu không người ta nghi ngờ.” Cô gái cầm túi xách đi ra cửa. “Rồi rồi, mai lại đến nha.” “Chuyện đó nói sau.” Cô không dám hứa trước, còn phải xem tình hình. “Cho hôn cái…” Ôm cô gái, chàng trai cúi đầu mỉm cười. Cô gái nhíu mày. “Anh bỏ thói quen hư hỏng này đi, nếu không có ngày mang vạ đó.” “Chừng đó tính sau.” Nói xong, chàng trai cúi xuống hôn cô gái, đúng lúc đó cánh cửa mở rầm một cái, cả hai người không kịp phản ứng chỉ thấy ánh đèn flash từ máy ảnh lóe sáng liên tục chụp lại cảnh tình tứ của cả hai. Rắc rắc rắc, tiếng bấm máy vang lên làm cả hai thấy kỳ quặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh đèn rất chói mắt làm cả hai không thể mở mắt ra được. “Ha ha ha, rốt cục tôi cũng bắt được nhược điểm của cô. Cô là cô gái hư hỏng, đi ngoại tình, lừa cậu chủ.” Quản gia Trần nhìn cả hai, đắc ý giơ máy ảnh lên. “Đó là giọng của quản gia Trần.” Tiêu Tung Thục liền nhận ra giọng của người đó. “Hóa ra là chú ấy.” Tư Đồ Việt cũng nhận ra giọng nói đó, dù qua ánh đèn flash anh không nhìn rõ mặt nhưng giọng nói đó không thể của ai khác được. “Á! Cậu chủ út. Sao lại là cậu?” Mặt quản gia Trần tái mét, không ngờ rằng Tiêu Tung Thục lại ngoại tình với cậu chủ út. Hỏng bét rồi… Hỏng bét rồi… “Là tôi thì sao? Tôi thích tay nghề nấu nướng của Sóc Nhỏ nên ép cô ấy ngày nào cũng phải đến nấu cho tôi ăn.” Dứt lời, Tư Đồ Việt cười đểu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía quản gia Trần. “Chú Trần lại đây chào tôi.” “Cậu chủ, đừng chào kiểu đó.” Trán quản gia Trần lấm tấm mồ hôi, hối hận vì đã bám càng đến đây. Hóa ra Sóc Nhỏ không phải đi ngoại tình mà đến đây nấu cơm cho cậu chủ út. Nếu biết sớm có đánh chết ông đã không tự chui đầu vào lưới. Ông rất hối hận. “Sao vậy? Hơn một tháng không gặp, chú có biết là cháu nhớ chú như thế nào không? Sự nhớ nhung khiến cháu buồn bã, thật may chú đã xuất hiện, nhất định cháu phải thể hiện cho chú thấy cháu nhớ chú như thế nào.” Thấy quản gia Trần đứng im không nhúc nhích, Tư Đồ Việt liền bước chân lên. Quản gia Trần như con chim nhỏ sợ cành công, thấy anh bước lại gần với nụ cười khủng bố càng run rẩy. “Đừng…” Không dám nhìn vào nụ cười khủng bố đó, quản gia Trần đưa hai tay lên che mặt. “Sao không nói gì? Sao phải ngượng? Chú Trần, chú dễ thương ghê.” Tư Đồ Việt vui vẻ nói còn quản gia Trần thì khóc thét. “Cứu… cứu… tôi với…” Đúng lúc quản gia Trần hét lên, ngoài cửa xuất hiện một bóng người cao lớn. “Em trai, lâu quá không gặp.” Nghe giọng nói đó, Tư Đồ Việt đứng khựng lại, đờ người. Anh quay lại nhìn thấy Tư Đồ Trác nhếch môi cười, mặt tối sầm. “Anh Hai!” Ngay cả giọng nói cũng trở nên cứng đờ. “Nghỉ ngơi hai tháng đủ chưa?” Tư Đồ Trác cười hỏi. “Dạ đủ rồi anh Hai.” “Tốt, chút nữa mày cần nhiều thể lực.” Sau đó, đưa tay về phía quản gia Trần. “Đưa máy ảnh đây.” “Vâng.” Quản gia Trần cười tươi rói vội vàng đưa máy ảnh cho cậu chủ. Ha ha. Nếu ông nhớ không nhầm thì vừa nãy công có chụp được mấy bức ảnh thân mật của cậu chủ út và Tiêu Tung Thục, nếu cậu chủ nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận. Cậu chủ út là người một nhà dĩ nhiên cậu chủ sẽ không phạt nhưng Tiêu Tung Thục thì có thể. Đã công khai yêu nhau lại tình tứ với người đàn ông khác, sẽ bị quy vào tội “dâm đãng”. Không biết chừng cậu chủ sẽ đá Tiêu Tung Thục đi. He he he, vậy là vị trí cô chủ nhà Tư Đồ sẽ là người khác, ha ha ha. Cầm máy ảnh, nhìn bức hình chụp, cảm xúc trên mặt Tư Đồ Trác không thay đổi nhưng anh nghiêng đầu liếc Tiêu Tung Thục đang chột dạ lè lưỡi mới trả máy ảnh lại cho quản gia Trần. “Quản gia Trần, những bức ảnh này là giả à?” “Chuyện quan trọng như vậy sao tôi dám làm giả?” Quản gia Trần cười nói, chờ Tư Đồ Trác nổi giận. “Có phải vừa nãy cậu chủ út muốn hôn ông?” “Vâng.” Quản gia Trần nói to. “Cậu chủ đến rất đúng lúc, mong cậu chủ hãy lấy lại công bằng cho tôi, mọi người đều biết tôi là người đã có vợ, dù đã già nhưng ngoài vợ tôi ra, tôi thực sự trong sạch, không thích thói quen hư hỏng của cậu chủ út… Cậu chủ út luôn đùa giỡn tôi, khiến tôi cảm thấy rất tủi thân.” “Thật chứ?” Nhìn Tư Đồ Trác nở nụ cười, Tư Đồ Việt thấy run sợ. “Tôi sẽ cho ông cơ hội được trả thù, ông thấy sao?” “Được hả cậu chủ? Dù sao tôi cũng là người hầu…” Ông không hận cậu chủ út, ông chỉ cảm thấy tủi thân, cho nên nếu có cơ hội được trả thù, ông cũng khó mà từ chối. “Người hầu cũng có quyền.” Nghe Tư Đồ Trác nói vậy, quản gia Trần cười tươi rói. Đúng rồi, mặc dù ông chỉ là người hầu nhưng dù sao cũng là người, có quyền, nếu không thực hiện quyền của mình thì thật có lỗi với bản thân. “Cho nên ông hãy tính tổng cộng số lần cậu chủ út đã hôn ông, sau đó hôn lại cậu chủ út bấy nhiêu lần.” Rõ ràng là người nói nhưng lại giống ác ma đang nói. Quản gia Trần và Tư Đồ Việt không dám tin đó là Tư Đồ Trác. “Cậu chủ [anh Hai] đang đùa phải không?” “Không.” Cậu trả lời dứt khoát làm cả hai hoa mắt chóng mặt. “Gậy ông đập lưng ông, rất công bằng, hai người cứ ở đây mà tính toán sòng phẳng với nhau.” “Không!” Quản gia Trần và Tư Đồ Việt nói to. “Đáng đời.” Nhếch môi cười tàn nhẫn. “Một người phá hỏng chuyện tốt của tôi, một người lén lút lừa tôi bỏ trốn, nếu không phạt hai người thì thật có lỗi với bản thân.” Anh biết từ trước việc bé Tung liên lạc với A Việt, cho nên anh đã lập kế hoạch theo dõi bé Tung với mục đích để bắt thằng nhóc lười biếng về. Không ngờ quản gia Trần cũng chen vào chọn đúng ngày hôm nay bám theo bé Tung, xông vào chụp ảnh náo loạn làm anh đứng bên ngoài lo lắng A Việt sẽ nhân cơ hội đó bỏ trốn. Cũng may là thằng nhóc có thói quen ôm hôn người thân… “Cậu chủ [anh Hai] đừng mà…” Cả hai đều kêu to. Làm bộ như không nghe thấy, Tư Đồ Trác phất tay cho người vây quanh cả hai. “Các anh đứng đếm xem họ ôm hôn mấy lần về báo cáo với tôi. Sau đó áp giải cả hai về biệt thự, giam lỏng.” “Đừng!” Lại gào thét. “Hừ!” Tư Đồ Trác hừ một tiếng sau đó ôm Tiêu Tung Thục đang đờ người bỏ đi. Sau khi quay lại biệt thự, Tư Đồ Trác ôm Tiêu Tung Thục vào phòng của mình. “Muốn nói gì không?” “Không…” Tiêu Tung Thục rụt cổ, lắc mạnh đầu. “Chắc chứ?” Anh nheo mắt lại. Tiêu Tung Thục cảm thấy da đầu mình run run. “…Có, nhưng em không dám nói.” “Không dám nói thì để anh nói, em thấy sao?” Không để cô trả lời, anh nói tiếp. “Tuần trước anh hỏi em có biết A Việt ở đâu không, em nói không biết, em vẫn còn nhớ chứ?” “Không nhớ… rõ…” Nhìn đôi mắt nheo lại của anh, cô vội sửa lại. “Có!” “Vậy sao em lại biết chỗ ở của A Việt? Hay em định nói tình cờ gặp nhau?” “Cũng có thể như vậy.” Cô gãi đầu. “Em còn dám nói?” Anh trừng mắt. Thấy anh thực sự nổi giận, dù ngốc nghếch nhưng cô vẫn biết nên nói gì. “Anh à, anh đừng giận nữa, em không cố ý lừa anh, tại ông chủ nhỏ cầm dao dọa em.” “Nó dám cầm dao dọa em?”. Tư Đồ Trác đứng bật dậy khỏi ghế. “Là giả, con dao đó là giả.” Cô vội vã giải thích, trấn an anh. “Ông chủ nhỏ cố tình làm vậy để em sợ thôi.” Quay đầu nhìn vào mắt cô, xác định cô không nói dối để bao che cho thằng nhóc kia, Tư Đồ Trác mới ngồi xuống ghế. “Sau đó thì sao?” “Sau đó ông chủ nhỏ nói với em rằng không muốn quản lý công ty, chỉ muốn làm những gì mình thích, anh ấy nói về kế hoạch bỏ trốn khỏi nhà, nói với em không được kể cho anh biết, nếu có thể hãy che giấu giùm anh ấy.” Cô kể hết mọi chuyện tối hôm đó. “Và em còn quan tâm đến nó?” Anh thản nhiên hỏi, không lộ vẻ ghen tuông. Cô cười ngây ngô. “Giúp người phải giúp cho trót mà.” “Em… tức quá.” Cô không biết hành động của cô chính là đang phản bội anh, cô không biết rằng anh đang ghen với A Việt. Rốt cục ở trong lòng cô, anh chiếm bao nhiêu phần. Tại sao cô có thể dễ dàng quan tâm đến người khác như vậy, làm bạn trai chính thức của cô là anh phải nổi cơn ghen, nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình? Thấy mặt anh tối sầm, giọng nói bực bội, cô theo bản năng quỳ xuống cạnh anh dụi đầu vào chân anh, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. “Anh đừng giận nữa mà, em biết em sai rồi, em đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.” Dù đang tức giận nhưng khi nhìn vào đôi mắt to của cô và thấy cô chủ động lại gần, cơn giận biến mất ngay tức khắc. Chưa bao giờ cô chủ động lại gần anh, thế nên anh mỉm cười kéo cô lên ôm vào ngực. Hai tay siết chặt cơ thể mảnh mai, anh hỏi. “Dù chuyện đó anh đã tha thứ cho em, nhưng em vẫn phải giải thích cho anh chuyện máy ảnh.” “Máy ảnh gì cơ?” Cô không hiểu. “A Việt hôn em sao em không phản kháng?” Thực sự là lúc nhìn thấy bức ảnh trong máy ảnh, anh rất muốn đấm vào mặt thằng em trai. Nhưng vì có nhiều người ở đó nên anh cố chịu đựng, nhưng phạt thì vẫn cần phải phạt nên anh đã phạt nó bằng cái miệng của quản gia Trần. “Sao lại phản kháng? Ông chủ nhỏ thường làm vậy với em mà.” Cô thành thật. Gân xanh nổi đầy trán Tư Đồ Trác. “Ý em là… đây không phải lần đầu tiên Tư Đồ Việt hôn em?” Cô ngây thơ trách móc thói quen xấu của Tư Đồ Việt. “Dạ, từ khi em làm việc ở đây, ông chủ nhỏ đã làm vậy với em. Quản gia Trần nói đó là thói quen xấu của ông chủ nhỏ, nào nào chào hỏi cũng đều ôm hôn, tạm biệt cũng ôm hôn, thực sự chẳng vệ sinh chút nào. Em đã nói như vậy với anh ấy nhưng anh ấy vẫn làm theo ý mình.” Cô chun mũi. Dù không có phản ứng gì nhưng cô không thích bị ôm hôn, nhưng vì là ông chủ nhỏ nên cô phải cố chịu. “Được lắm, được lắm, được lắm.” Tư Đồ Trác im lặng trong ba giây, sau đó mở miệng nói ba chữ “được lắm” làm Tiêu Tung Thục run lẩy bẩy. “Cái gì được lắm ạ?” “Tư Đồ Việt, mày được lắm”. Chào hỏi mà cũng ôm hôn. Hành động đó không thể chấp nhận được. Nhìn ánh mắt sát thương của anh,cô nuốt ực một cái. “Thế nên?” “Vì thế nên thằng nhóc chết chắc.” Người con gái của anh mà cũng dám ôm hôn, chán sống rồi sao? Dù Tư Đồ Việt chưa biết bé Tung đã là vợ sắp cưới của anh nhưng khi biết được nó hôn cô vô số lần, tội chết có thể tha nhưng không thể thoát được, thằng nhóc đó chết với anh. “A ha. Tốt quá. Không phải chuyện của em.” Không nghe thấy tên mình, Tiêu Tung Thục thở phào nhẹ nhõm. “Ai nói không phải chuyện của em?” Vòng tay càng siết chặt. “Em cũng bị phạt hả?” Cô hoảng sợ mở to mắt. Anh đột nhiên cười tàn ác làm cô không dám mở miệng nói gì nữa. Nghĩ đến việc cô nhóc ngốc nghếch hết lần này đến lần khác làm anh ôm thùng giấm chua mà cô vô tư không biết gì, anh lại nổi cáu. Nghĩ đến việc cô để thằng nhóc Việt ôm hôn hết lần này đến lần khác, anh ghen muốn điên. Nghĩ đến việc sắp được ăn cô thì bị lão già họ Trần phá đám, dục vọng trong anh lại bùng phát. A Việt đã bị nhốt, quản gia Trần bị giam lỏng, đây là thời cơ để anh đền bù cho bản thân. Nhận thấy ánh mắt khác lạ của anh, cô có cảm giác không ổn. “Anh… anh muốn làm gì?” “Anh muốn làm gì em không biết sao?” Anh nâng cằm cô lên nhìn sâu vào mắt cô. “Rõ ràng đã bị anh ăn hiếp nhiều lần sao lại không thể biết anh sắp ăn hiếp em?” “Anh…” Thấy mắt anh mờ ám, cổ họng cô liền khô khốc, tim đập nhanh như gõ trống, nói không nên lời. Ghé môi sát lại, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh nhếch môi. “Anh sắp ăn hiếp em, có sợ không?” Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt da thịt của cô, cô sợ hãi nhắm mắt lại, cơ thể càng trở nên nhạy cảm, mỗi khi anh thở vào người cô đều làm cô sợ run và cảm thấy hưng phấn. “Sợ không?” Anh thập giọng hỏi, hai tay vuốt ve hai má phúng phính của cô, khiêu khích. Được anh vuốt ve làn da nhạy cảm, cô rụt đầu không quên cho anh câu trả lời, ngượng ngùng lắc đầu. Thấy cô thẹn thùng đáp lại, anh cười khì cúi đầu hôn chụt lên trán cô. “Em có biết anh định ăn hiếp em như thế nào không?” Anh hỏi ý cô, anh không muốn chuyện tối nay do một mình anh quyết định và muốn làm. Cảm nhận được khao khát đậm đặc của anh và cũng biết được bản thân mình cũng muốn được làm anh thỏa mãn, nên cô cắn môi, cảm thấy ngượng ngùng, mong chờ, sợ hãi… đủ loại cảm xúc. Khẽ gật đầu. Trong lúc chờ đợi cô trả lời, Tư Đồ Trác rất sợ cô sẽ không cho, chắc hẳn anh lại phải đi xối nước lạnh, thật may đã nhận được cái gật đầu của cô. Sau khi thấy cô khẽ gật đầu, anh mừng rỡ hôn cô cuồng nhiệt. “Cám ơn em đã đồng ý.” Dứt lời, anh bế cô bước nhanh đến giường sau đó đặt cô xuống. Đứng cạnh giường, ánh mắt anh nóng rực như muốn luộc chín con tôm nhỏ là cô. “Mở mắt ra.” Cô đưa hai tay che mặt lắc đầu, thẹn thùng không nói gì. Hơi thở anh trở nên dồn dập, anh trèo lên giường gỡ hai tay cô ra nhưng vẫn thấy cô nhắm tịt hai mắt giống như đang sợ hãi cảnh khủng bố nào đó. Vì thế anh cúi đầu xuống bật cười, cất giọng khàn khàn đê mê khiến cô run rẩy. “Không sao, anh sẽ làm cho em phải mở mắt ra. Nói xong, anh bắt đầu cởi quần áo của cô, làm cô la lên, mở to hai mắt. Ngay khi cô mở mắt ra, anh liền dán miệng vào môi cô, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nồng nàn của anh giao với đôi mắt bối rối của cô để cô không thể trốn né được. “Nhìn anh, anh muốn em phải nhớ anh ăn hiếp em như thế nào?” Sau nụ cười đểu, anh tiến hành ngay sau đó, không bỏ qua bất kỳ thứ gì ngọt ngào của cô. Đêm hôm đó, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc mạnh mẽ và tiếng rên rỉ kéo dài, trong biệt thự không có ai phá đám, cho nên Tư Đồ Trác đã ăn hiếp triệt để người con gái anh yêu. *** Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, đã đến tiệc mừng thọ của ông chủ Ôn, giữa trưa, Tiêu Tung Thục bị Tiêu Nguyệt Hà kéo đi trang điểm làm đầu tóc đến sẩm tối mới về. Cô ngượng ngùng trong bộ váy, lúng túng với đôi giày cao gót, loạng choạng đi vào trong biệt thự. Người mở cửa là ông Vương, vừa nhìn thấy Tiêu Tung Thục xinh đẹp, liền hỏi. “Xin lỗi, cô là ai?” “Chú Vương, đừng giả vờ nữa, là cháu nè.” Cho rằng ông Vương giả vờ, Tiêu Tung Thục nhăn mũi. Trời ơi, đôi giày cao gót này sao người có thể mang được. Cô thầm oán hận người đã phát minh ra giày cao gót, có thể ngã chết người. Có trời mới biết cô đã ngã bao nhiêu lần khi mang nó, cô không chắc mình có an toàn về nhà với cái vũ khí chết người này sau khi tham dự bữa tiệc tối nay. Nhận ra giọng của Tiêu Tung Thục, ông Vương sợ hãi la lên. “Sóc Nhỏ?” “Dạ, chú đi lấy cho cháu đôi dép lê. Cháu đau chân quá.” Cô ngồi phịch xuống ghế sofa. Không đi lấy dép lê, ông Vương đứng bên cạnh than thở. “Đúng là người đẹp vì lụa…” Bà Phúc Hảo cũng vào góp vui, sau đó sợ hãi. “Ôi trời, tôi không nhận ra con bé nữa.” Nghe cả hai kêu la, Tiêu Tung Thục trừng mắt sau đó ngả người xuống ghế nệm muốn nằm nghỉ nhưng chỉ được một lúc cô bị đánh thức bởi hơi thở nóng rực. “Em đẹp lắm…” Không biết Tư Đồ Trác đã đến từ lúc nào. Ánh mắt anh biểu lộ ra sự cáu giận vì không thể thõa mãn dục vọng đang bùng phát khiến cô xấu hổ đến mức mười đầu ngón chân đều run rẩy. “Nhờ make up đó, anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó.” Cô đỏ mặt, đưa tay che tầm mắt anh không ngờ anh nhân cô hội túm tay cô kéo vào lòng. “Dĩ nhiên là muốn nhìn em quyến rũ anh.” Cúi đầu xuống rất muốn hôn cô cuồng nhiệt nhưng sợ làm hỏng lớp son môi nên vùi đầu vào cổ cô hít hà. “Á!” Cô sợ hãi kêu lên. “Thơm quá. Em xịt nước hoa ”Anh dán môi vào cổ cô. “Chị Nguyệt Hà xịt cho em.” “Anh thích mùi hương này, sau này em hãy xịt nữa nha.” Anh vừa nói vừa hôn lên làn da trắng mịn sau gáy khiến cô thở dốc, bật ra tiếng rên rỉ. “Cậu chủ, không còn sớm nữa.” Mặc dù không muốn là người phá đám nhưng ông Vương vẫn phải lên tiếng nhắc nhở. “Đúng thế, đi trễ người ta lại nói này nói nọ. Với lại, đi dự tiệc với vết ‘dâu tây’ ở cổ mọi người sẽ xì xầm đó.” Bà Phúc Hảo nói. Đang say đắm bởi những nụ hôn của Tư Đồ Trác, khi nghe hai người đó nói, Tiêu Tung Thục mới nhận ra cả hai vừa diễn cảnh nóng 18+ ngay trong phòng khách liền cảm thấy xấu hổ. “Dạ!” Cô vội đẩy anh ra. Nhìn hai má cô ửng hồng, anh ngửa đầu cười to. “Sau này còn đi nhiều hội nghị, sao em lại ngượng?” “Hội nghị gì nữa? Làm gì có.” Cô xấu hổ đấm một cú vào ngực anh. “Em chắc chứ?” Anh ôm cô đi ra cửa, chuẩn bị đi dự tiệc. “Chắc.” “Nhưng anh không thể nói nói trước mình có giữ được tự chủ khi bị em quyến rũ.” Mặt cô lại đỏ bừng. “Đồ dê xồm.” Cô thụi anh một cú. “Nhưng em rất thích bị anh dê xồm.” “Làm gì có chuyện đó.” “Thật không? Hay chút nữa về hai đứa mình lên giường chứng minh điều đó.” “Đừng có ồn ào nữa.” Cứ như vậy, cả hai ồn ào ngồi trong xe đi dự tiệc. >Ôsin Của Anh - Chương 10
Vừa vào trong hội trường, Tư Đồ Trác liền bị một đám người vây quanh kéo đi để lại một mình Tiêu Tung Thục đứng ngó quanh quất tìm Tiêu Nguyệt Hà. Cô không quen ai ở bữa tiệc mừng thọ này, chỉ biết chị Nguyệt Hà và anh Thú nên muốn tìm hai người để không thấy lẻ loi.

Nhưng khi chưa tìm được Nguyệt Hà thì có một người đứng chắn trước mặt.

“Chị Ôn, lâu quá không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Cô mỉm cười chào.

“Sao cô lại ở đây?” Ôn Ngọc lên tiếng chất vấn. Nhìn thấy Tiêu Tung Thục trang điểm xinh đẹp, cơn ghen tị cuồn cuộn trong lòng cô.

Cô không ngờ con nhỏ giúp việc chai mặt như vậy, dám đến dự tiệc mừng thọ của giới thượng lưu, lại còn xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Trác.

“Tôi đi cùng cậu chủ đến đây.” Tiêu Tung Thục thành thật.

Sau khi nghe câu trả lời của cô, cơn ghen tức lại dâng trào trong lòng Ôn Ngọc, con nhỏ này thật không biết xấu hổ, nói theo kiểu cứ như Tư Đồ Trác đang yêu nó.

“Cô chai mặt nói anh ấy đưa cô đi phải không?” Còn lâu mới tin Tư Đồ Trác muốn đưa con nhỏ theo, Ôn Ngọc nhếch môi cười khẩy. “Chắc cô phải bỏ nhiều tiền để trang điểm nhỉ, nhưng thật đáng tiếc không thể che giấu được bản chất ti tiện, bộ quần áo cô đang mặc thật lố lăng.”

“Tôi cũng thấy như vậy.” Tiêu Tung Thục chẳng những không cảm thấy tủi thân mà ngược lại tán gẫu vui vẻ như với người bạn của mình. “Nghe nói đôi giày này trị giá 5 vạn, nhưng mang vào đau chân quá, xém té mấy lần, còn bộ váy này 50 vạn, tôi thấy nó mỏng quá mặc không ấm, cái áo ngực thít chặt khiến tôi thấy khó thở, cho nên bộ váy sang trọng và đôi giày này hợp với ai thì hợp chứ tôi mặc vào công nhận lố lăng thật.”

Thấy Tiêu Tung Thục bị chế giễu mà nét mặt không đổi lại còn vui vẻ tán gẫu, Ôn Ngọc cảm thấy con nhỏ này rất đáng gờm.

“Cô đang đóng kịch với tôi phải không? Tôi đã biết bộ mặt thật của cô từ lâu rồi.”

“Đóng kịch? Bộ mặt thật?” Tiêu Tung Thục ngơ ngác.

“Để lên làm cô chủ nhà Tư Đồ, cô không từ thủ đoạn nào.”

Tiêu Tung Thục càng nghe càng không hiểu. “Hả? Chị Ôn, chị đang hiểu lầm gì hả?”

Nhìn Tiêu Tung Thục tỏ vẻ ngây thơ, Ôn Ngọc khinh thường.

Con nhỏ này đóng kịch khá lắm, giả vờ ngây thơ hòng qua mặt được Tư Đồ Trác.

“Cô đừng có giả vờ với tôi, cô cũng giống mấy đứa con gái khác thôi, mơ cao trở thành phượng hoàng, cô cũng thông minh đấy, không để Tư Đồ Trác phát hiện ra bộ mặt thật của cô. Nhưng xui cho cô, là tôi đã nhìn thấu cô, tôi không để cô đạt được mục đích đâu.”

Hôm nay cô định quyến rũ Tư Đồ Trác, cô tin rằng với ngoại hình của mình, Tư Đồ Trác không thể cưỡng lại được. Nhưng điều mà cô không ngờ rằng con nhỏ giúp việc lại đi theo anh. Con nhỏ không biết xấu hổ thì cô còn giữ ý tứ làm gì.

Tiêu Tung Thục chớp chớp mắt không biết cô đang rơi vào tình huống gì, nên không hiểu Ôn Ngọc đang nói gì.

Nếu bây giờ cô nói gì đó sẽ chỉ khiến chị ấy tức giận nên cô không biết phải nói sao.

“Chị Ôn, nói thật từ nhỏ đến giờ, chị là người duy nhất nói tôi thông minh. Mặc dù tôi không hiểu chị nói gì nhưng nghe giống như bà mẹ trên các phim truyền hình ngăn cấm tình yêu của con cái… Chị diễn xuất hay lắm.”

“Cô…” Thấy Tiêu Tung Thục không hề hoảng loạn, lại còn khen mình diễn xuất hay, Ôn Ngọc tức giận. “Cô vẫn còn muốn tiếp tục đóng kịch nữa sao? Được thôi, tôi sẽ đóng kịch với cô, để xem lòng dạ cô đắc ý được đến bao giờ.”

Hãy đợi đấy.

Tiêu Tung Thục bật cười. “Lòng dạ tôi? Chị đang nói gì vậy?” Cô đúng là ngốc thật, cô Ôn nói lòng dạ gì đó là sao ta? Nếu cậu chủ biết, anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ.

“Cô cười cái gì? Lòng dạ của cô như thế nào tôi biết hết. Cô là con đàn bà xấu xa, lưu manh, ti tiện, vô sỉ, hiểm độc, gian xảo, giỏi đóng kịch, dối trá.” Nhân lúc không có Tư Đồ Trác ở đây, rốt cục Ôn Ngọc đã có thể mắng chửi cái gai trong mắt mình.

Nhìn cái miệng cô ta liên tục mắng chửi, Tiêu Tung Thục sững sờ, đồng thời cảm thấy tủi thân vì cô không có như vậy.

“Cho hỏi… chị đang chửi tôi?” Cô phải hỏi cho rõ vì biết đâu cô nghe nhầm.

“Nhảm nhí!”

“Hả?” Hóa ra không phải nghe nhầm, đúng là đang chửi cô. “Chị, tôi có thể nhận tôi ngốc thôi được không, còn mấy điều khác tôi không nhận đâu.”

“Tôi không có chửi cô ngốc.” Ôn Ngọc lớn tiếng. Nói chuyện với cô gái này thật tức chết.

“Ừ nhỉ, lúc nãy chị nói tôi thông minh.” Thở dài, Tiêu Tung Thục không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, có phải đang cãi nhau không nhỉ, giống như giành bạn trai trên ti vi. “Nghe đồn chị Ôn thích cậu chủ của tôi hả?”

Nghe Tiêu Tung Thục nói đến vấn đề chính, Ôn Ngọc tưởng rằng cuối cùng cô đã chịu gỡ mặt nạ để đôi coi liền cảnh giác.

“Thế thì sao?”

Tiêu Tung Thục bật cười. “Chẳng sao cả? Tôi thấy mắt nhìn người của chị rất khá.”

“Dĩ nhiên, để xứng đôi với anh ấy, tôi luôn nỗ lực học tập.” Ôn Ngọc tự tin nói. “Trong bữa tiệc này, người nổi bật nhất ngoài Tư Đồ Trác ra là tôi, chỉ có tôi mới xứng đôi với anh ấy.”

“Nhìn quanh đúng là vậy thật.” Đẹp trai đẹp gái đi với nhau rất xứng nhưng trên thực tế, đâu phải cứ anh đẹp trai chị đẹp gái đi chung với nhau. Trên phim truyền hình, toàn thấy mỹ nhân cặp quái vật hoặc anh đẹp trai yêu chị xấu quắc nhưng tốt nhất đừng nên nói ra mắc công lại bị chửi. Tiêu Tung Thục lẩm bẩm trong đầu.

“Tôi không thể tin được rằng cô lại vô liêm sỉ tiếp cận Tư Đồ Trác, thậm chí còn dùng thủ đoạn để lừa gạt anh ấy.”

“Tôi lừa anh ấy hồi nào? Toàn là anh ấy ăn hiếp tôi mà.” Tiêu Tung Thục oan ức nói.

Ôn Ngọc không tin. “Cô không xứng với anh ấy, cô chẳng giúp đỡ được gì cho anh ấy trong công việc, cô chỉ là một đứa giúp việc mà theo như tôi đoán cô còn chẳng có bằng đại học. Thật chẳng hợp chút nào. Sao cô có thể đứng cạnh anh ấy được chứ.”

Ôn Ngọc nhấn mạnh mấy chữ “chẳng hợp chút nào.”

Tiêu Tung Thục nghĩ bụng, hóa ra là cô đang bị tình địch móc mỉa. Nếu sớm biết thế này cô im ru ngay từ đầu để chị ta muốn nói gì thì nói. Nhưng Ôn Ngọc còn định móc mỉa bao lâu nữa đây? Chân của cô đau nhức quá, cần phải tìm chỗ ngồi nghỉ.

“Tôi biết nhà Tư Đồ rất giàu nhưng cô có chắc anh ấy sẽ yêu cô cả đời không? Cô không sợ mình giống như con dã tràng hả? Nếu mục đích của cô là tài sản nhà Tư Đồ, tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô cho tôi một con số, tôi sẽ viết sec cho cô.”

Thấy Tiêu Tung Thục cúi đầu, tưởng mình đã phủ đầu được tình địch, Ôn Ngọc liền dịu giọng, định nhỏ nhẹ dụ dỗ, cô tin rằng mục đích của Tiêu Tung Thục chỉ vì tiền.

Ký sec nữa cơ đấy. Đúng là phim chiếu trên ti vi phản ánh đúng thực tế.

Kẻ lắm tiền thường làm như vậy. Tiêu Tung Thục cười gượng, bởi vì chân cô đau.

“Chị Ôn, chuyện tình cảm không thể gượng ép được, nếu chị thích cậu chủ của tôi như vậy, thì chị cứ nói thẳng với anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng.”

Tiêu Tung Thục khéo léo nói Ôn Ngọc hãy tìm đúng người mà nói chuyện tha cho cô để cô đi tìm ghế nhưng những lời cô vừa nói Ôn Ngọc lại nghĩ khác.

Ôn Ngọc nghĩ rằng Tiêu Tung Thục nói những lời đó với hàm ý, dù chị có đi tỏ tình với anh ấy chị cũng chẳng có cửa đâu. Chắc chắn anh ấy sẽ từ chối tình cảm của chị và rồi chị cũng bị thất tình thôi.

Vì thế mặt Ôn Ngọc tối sầm lại, đúng lúc đang định chửi đổng lên thì có một giọng nói vang lên.

“Sóc Nhỏ, em đứng đây làm gì?

“Chị Nguyệt Hà!” Thấy cứu tinh, Tiêu Tung Thục vui vẻ. “Chị Nguyệt Hà, chân em đau quá, em có thể…”

“Không được.” Phản đối ngay. “Cởi giày trước mặt mọi người kỳ cục lắm, dựa vào chị, chị dẫn em đi tìm ghế.

“Dạ!”

Nghe chị gái nói có thể đi tìm ghế ngồi, Tiêu Tung Thục liền đi theo Tiêu Nguyệt Hà.

Vì có người nên Ôn Ngọc không dám la lối rít gào, cô đi theo Tiêu Tung Thục ghé tai nói nhỏ: “Tôi sẽ không để Tư Đồ Trác lọt vào lưới của cô đâu. Hãy chờ xem.” Dứt lời, Ôn Ngọc làm bộ như chẳng có chuyện gì, đi thẳng lên trước.

Nhìn Ôn Ngọc bỏ đi, Tiêu Nguyệt Hà hỏi. “Hai người vừa nói chuyện gì?”

“Chẳng có chuyện gì cả.” Tiêu Tung Thục không muốn nhắc lại chuyện mình bị Ôn Ngọc móc mỉa.

“Thật chứ?”

“Anh Thú đâu?” Tiêu Tung Thục đánh trống lảng.

“Đi gặp Cảnh Hoa và Thủ Tĩnh.”

“Anh Cảnh Hoa và anh Thủ Tĩnh cũng đến hả chị? Vui quá. Em muốn đi gặp hai anh ấy.” Nói xong, chạy nhanh đi.

Tiêu Nguyệt Hà giữ tay cô lại. “Chân đang đau chạy đi đâu? Để chị xem, nếu không sao thì em có thể đi gặp các anh ấy.”

“Dạ.” Tiêu Tung Thục luôn nghe lời Tiêu Nguyệt Hà. Cô ngoan ngoãn để chị dắt đến chỗ sáng.

Sau khi Tiêu Nguyệt Hà kiểm tra xong vết thương ở chân Tiêu Tung Thục, các khách mời đã đến đông đủ, nhân vật chính của bữa tiệc – Ôn Nhung Phương bước tới sân khấu cùng với con gái để phát biểu.

“Các vị khách quý, chân thành cám ơn các vị đã dành thời gian đến dự bữa tiệc mừng thọ của tôi, nhưng trước khi cắt bánh, xin quý vị hãy nghe con gái tôi nói vài lời.”

Dứt lời, bên dưới vang lên một tràng pháo tay, nhưng hầu hết những người vỗ tay đều là các chàng trai trẻ.

Họ đã nghe người ta nói nhiều về Ôn Ngọc cho nên đến đây chủ yếu để biết mặt cô nàng, vì thế khi nghe giới thiệu Ôn Ngọc lên sân khấu liền vỗ tay nhiệt tình.

Đi xuống sân khấu, Ôn Nhung Phương nói gì đó với con gái sau đó đi đến biệt thự cách hội trường không xa.

Hôm nay bị cảm, ông cảm thấy đau đầu nhưng vì bữa tiệc đã bắt đầu, khách đã đến đông đủ, ông tin tưởng con gái mình sẽ thay ông tổ chức chu đáo nên yên tâm quay về biệt thự nằm nghỉ.

“Kính thưa quí vị, hôm nay là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ba tôi, tôi rất vui vì các vị đã dành thời gian đến chúc thọ ba tôi, nhưng vì tuổi cao sức yếu nên ba tôi không còn khỏe mạnh như trước để tiếp chuyện các vị. Có người nói nhà có nhất lão như có nhất bảo, nhưng tôi cho rằng ba tôi không chỉ là “bảo” của nhà họ Ôn, mà còn là “hỉ” của nhà họ Ôn. Bởi vì nhờ ba tôi mà công ty Ôn thị mới phát triển mạnh mẽ được như ngày hôm nay.”

Ôn Ngọc nhỏ giọng phát biểu, bên dưới vỗ tay rần rần. Cô mỉm cười đợi tiếng vỗ tay ngớt dần nói tiếp.

“Nói đến chữ ‘hỉ’ tôi mới sực nhớ ra gần đây tổng giám đốc Tư Đồ cũng có chuyện vui.”

Chủ đề vừa chuyển, ánh điện liền chiếu về phía dưới sân khấu chỗ Tư Đồ Trác đang ôm Tiêu Tung Thục, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người con gái ngồi bên cạnh Tư Đồ Trác.

“Tổng giám đốc Tư Đồ nổi tiếng trên thương trường nhiều năm nay chưa nghe anh có bạn gái bao giờ, thế nhưng báo chí mấy ngày nay đăng tin tổng giám đốc Tư Đồ đang yêu say đắm, hôm nay có thể thấy tin đồn đó không phải là không có căn cứ, không biết tổng giám đốc Tư Đồ có đồng ý chia sẻ với các khách mời tối nay hay không?”

Thấy Tư Đồ Trác ôm Tiêu Tung Thuc, Ôn Ngọc cảm thấy ghen tức. Không để Tư Đồ Trác kịp từ chối, cô ta bảo nhân viên cầm micro đưa cho anh.

Tư Đồ Trác liền cầm lấy micro.

“Tên cô ấy là Tiêu Tung Thục.” Câu đầu tiên, Tư Đồ Trác muốn giới thiệu tên của người con gái ngồi bên cạnh.

Nghe Tư Đồ Trác công khai giới thiệu cái tên quê mùa của Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc sửng sốt một lúc mới lấy lại được tinh thần.

Trời ơi, sao anh lại giới thiệu con nhỏ xấu xí đó với mọi người? Anh không sợ người ta chế nhạo sao? Anh điên rồi.

Ôn Ngọc hít sâu, mỉm cười để kìm nén cơn tức giận. “Vậy là có lẽ tổng giám đốc đang yêu?”

Cô không khẳng định. Bởi vì cô không tin điều đó và cũng là để anh phản bác điều đó.

“Không phải có lẽ mà đúng là tôi đang yêu.” Tư Đồ Trác dõng dạc khẳng định cậu nói của cô ta và cũng muốn công khai chuyện tình cảm của mình.

Nghe anh tuyên bố đang yêu say đắm Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc cảm thấy cõi lòng tan nát, lớn tiếng hỏi điều cô đã nghi ngờ từ lâu. “Tại sao lại là cô ấy? Tại sao?” Thực ra cô muốn hỏi tại sao là con nhỏ đó mà không phải mình?

“Vì cô ấy ngốc nghếch một cách đáng yêu.”

Nghe tổng giám đốc vốn lạnh lùng nghiêm nghị nói như vậy, mọi người sửng sốt sau đó cười rộ lên.

Tiêu Tung Thục nghe anh nói vậy quay sang thụi anh một cú làm tất cả mọi người lại bật cười vang cả hội trường.

Không khí vui vẻ không ngờ khiến Ôn Ngọc cảm thấy bị tổn thương. Trung tâm bữa tiệc phải là cô, người vui nhất phải là cô, tại sao Tư Đồ Trác lại ôm con nhỏ đó đi? Tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt say đắm? Và còn công khai tình cảm của cả hai?

Còn cô là cái gì?

Vì anh, cô đã cố gắng học tập. Để chờ anh, cô nhẫn tâm từ chối tình yêu của nhiều người say đắm cô. Nhưng hiện tại cô lại phải nghe những tiếng cười chúc phúc của mọi người dành cho anh và Tiêu Tung Thục, làm sao cô có thể chịu đựng nổi.

Cô không cam lòng. Cô không cam lòng. Cô đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy nhưng anh không biết. Sao cô lại luôn nghĩ đến anh? Cô tuyệt đối không thể để một mình cô phải chịu đau khổ.

Ôn Ngọc hít sâu, nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn cái nắm tay của hai người ngồi trước sân khấu, sau đó nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén. “Không ngờ người yêu của tổng giám đốc đặc biệt thật đấy, anh không quan tâm đến việc cô ấy chỉ mới có bằng trung học sao?”

Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

Có người nói bằng cấp của Tiêu Tung Thục có quan trọng lắm đâu, người khác nói những lời Ôn Ngọc vừa nói không hay ho cho lắm, dù rằng cô không tỏ thái độ coi thường Tiêu Tung Thục nhưng tố cáo bằng cấp của người khác trước mặt nhiều người như vậy là hành vi bất lịch sự.

Nghe vậy, Tư Đồ Trác sờ đầu Tiêu Tung Thục nói nhỏ với cô đừng lo lắng sau đó lên tiếng.

“Cô gái thông minh quá cũng không tốt lắm.” Trong câu nói của anh có hàm ý.

“Xin lỗi anh Tư Đồ, tôi nghĩ rằng phụ nữ thời hiện đại đều phải thông minh, không ngừng nỗ lực, không thể dựa vào trí thông minh ít ỏi, dùng thủ đoạn để vào nhà giàu làm người giúp việc, thấy người sang bắt quàng làm họ để một bước lên tiên.”

Ôn Ngọc liếc ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Tung Thục, tất cả mọi người đều nhận ra đó là ánh mắt coi thường. Chẳng lẽ cô Ôn đang ám chỉ ai đó…

“Cô đang nói đến những nhân viên nữ trong công ty của tôi?” Tư Đồ Trác không chút hoang mang trả lời.

“Vậy còn cô gái ngồi cạnh anh thì sao? Nghe đồn cô gái này từng tham gia vào công việc kinh doanh của công ty, một người giúp việc thì có thể làm được gì, không biết tổng giám đốc Tư Đồ đang nghĩ gì vậy?” Những lời Ôn Ngọc nói khiến mọi người nghi ngờ.

“Em là duy nhất với anh, vì em nấu ăn rất ngon, làm anh tăng lên mấy kí, nếu nhiều năm sau này, anh trở nên béo phì, em vẫn sẽ yêu anh chứ?” Nói xong, anh đưa micro đến trước mặt Tiêu Tung Thục, sau đó trừng mắt với người trên sân khấu.

“Chỉ cần anh không bắt nạt em, em sẽ nghĩ lại, không chăm anh thành heo mập.” Đỏ mặt trước những ánh mắt mờ ám của mọi người, Tiêu Tung Thục nói ra câu đó với hàm ý cô sẽ sống với anh suốt đời.

Nghe hai người nói chuyện với nhau, mọi người lại cười rộ lên. Không khí bữa tiệc lại trở nên vui vẻ, nhìn hai người trao nhau ánh mắt đắm say, Ôn Ngọc càng phát điên.

“Tư Đồ Trác và cô Tiêu yêu nhau đắm say quá nhỉ, chắc sớm muộn gì cũng phải báo tin vui cho mọi người, không biết hai bên gia đình đã biết nhau chưa? Nghe nói cô Tiêu xuất thân từ cô nhi viện, sau này khi làm dâu nhà giàu, sao thích nghi được?”

Cô không muốn ngừng lại, nếu không nã pháo vào Tiêu Tung Thục thì cô không phải là Ôn Ngọc.

Lời vừa dứt, người ta lại xì xầm bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc trước thái độ của Ôn Ngọc.

“Không biết cô Ôn nói sao thích nghi được tức là gì nhỉ?” Câu hỏi này là của Tiêu Nguyệt Hà ngồi cùng với Tư Đồ Trác và Tiêu Tung Thục.

“Xã hội thương lưu, lễ nghi, ngôn ngữ, khả năng giao tiếp, ứng xử… Tổng giám đốc Tư Đồ là người đứng đầu một tập đoàn lớn, phải cần một người vợ có thể hỗ trợ trong công việc chứ?” Ôn Ngọc đắc ý nhìn Tư Đồ Trác.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Tư Đồ Trác dõng dạc nói.

Nụ cười trên mặt Ôn Ngọc cứng đờ.

“Tổng giám đốc đang nói đùa phải không? Là người quản lý một công ty lớn chẳng lẽ anh không cần người có thể hỗ trợ mình?”

“Dĩ nhiên là cần, tất cả nhân viên của tôi đều là những người có năng lực, nếu không có họ, tập đoàn Tư Đồ đã không được như hôm nay.” Mỗi một công ty đều có bộ máy như kim tự tháp, nếu không có những trụ cột vững chắc sẽ thành đống đổ nát trên sa mạc.

“Ý của anh là không cần vợ tương lai của mình có năng lực giúp anh quản lý công ty?”

“Nói thật, tôi không muốn vợ tôi phải đi đâu cả, tôi chỉ muốn cô ấy ngoan ngoãn ở nhà.” Tư Đồ Trác nhìn Tiêu Tung Thục. “Nếu có thể, tôi muốn cô ấy đừng tiếp tục làm công việc vất vả, bẩn thỉu, và cũng đừng thích xem phim thần tượng mà chỉ nhìn tôi bởi vì ngoại hình của tôi không thua gì các nam diễn viên chính trong các bộ phim thần tượng.”

Nghe Tư Đồ Trác chân thành thể hiện tình cảm với bạn gái, trong đó còn có cả sự giận dỗi, mọi người lại vỗ tay hưởng ứng.

Hay! Tổng giám đốc Tư Đồ vốn là người lạnh lùng nhưng không ngờ anh cũng có thể nói được những lời như vậy.

Tràng pháo tay khiến Ôn Ngọc càng mất tự tin.

Cô đã công khai thân phận thấp kém của Tiêu Tung Thục nhưng không ai mỉa mai con nhỏ? Tại sao Tư Đồ Trác lại trả lời thay con nhỏ? Tại sao mọi chuyện lại không như cô muốn? Tại sao Tiêu Tung Thục không bằng cô lại được ủng hộ như vậy?

Ôn Ngọc cảm thấy đau lòng, ghen tức, cô không quan tâm đến hình tượng của mình và công ty, tức giận chất vấn Tiêu Tung Thục.

“Nhưng nó là trẻ mồ côi, anh không sợ nó tiếp cận anh vì tài sản của anh sao?”

Lời vừa dứt, không ai lên tiếng, tất cả đều im lặng.

Mọi người nhìn Ôn Ngọc rồi nhìn Tư Đồ Trác, người nhạy bén có thể biết được tâm trạng hiện giờ của Ôn Ngọc.

Thái độ của Tư Đồ Trác trở nên lạnh lùng làm không khí của bữa tiệc càng căng thẳng.

Không ai dám mở miệng xì xầm, họ đang chờ câu trả lời của Tư Đồ Trác.

“Vấn đề đó có quan trọng không?” Tư Đồ Trác hỏi.

“Tại sao lại không quan trọng? Nó xuất thân nghèo khổ nên không vì tiền thì tại sao phải đi làm người giúp việc? Nếu nó tiếp cận anh vì tiền, anh cũng để yên hả?” Ôn Ngọc không quan tâm đến việc mình tức giận sẽ không giữ được hình tượng. Cô thầm nghĩ phải cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Tiêu Tung Thục.

Nghe Ôn Ngọc sắc bén chất vấn, không khí yên lặng bao trùm cả bữa tiệc.

Nhân vật chính của tiệc mừng thọ vốn dĩ là Ôn Nhung Phương rốt cục lại là Tư Đồ Trác. Vốn dĩ đây là một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ lại trở thành đại hội phê bình. Tốt nhất, lần sau đừng tham dự.

“Người họ Tiêu chúng tôi không thiếu tiền.” Một giọng nói lơ đãng vang lên, đó chính là Tiêu Thú Dạ.

Tiêu Thú Dạ - ông trùm của ngành kinh doanh khách sạn. Việc anh lên tiếng vì Tiêu Tung Thục, mọi người đoán rằng hai người quen biết nhau, cả hai đều cùng họ Tiêu, rất có thể là họ hàng?

“Cái gì?” Ôn Ngọc nhìn Tiêu Thú Dạ.

Nghe đồn anh sống khá tự do, nhưng là một người rất thông minh, kiếm tiền ngay từ khi học trung học, sau đó mười mấy năm thành lập tập đoàn Kính n.

Nhưng cho dù vậy lĩnh vực kinh doanh của anh không liên quan đến ngành khoa học kỹ thuật, tại sao anh lại tham gia vào chuyện này.

Ngậm xì gà nhưng không châm, thắt cà vạt nhưng không gài đến 4 nút áo sơ mi, áo vest khoác trên ghế dựa, anh nhìn Ôn Ngọc bằng ánh mắt lưu manh.

“Người nhà họ Tiêu chúng tôi đều đến từ cô nhi viện, tôi cũng vậy, mặc dù ai cũng biết kiếm tiền nhưng tôi đảm bảo với cô, người nhà họ Tiêu chúng tôi đều có năng lực, không bao giờ dựa vào tiền bạc của người khác để phất lên. Nhưng nếu em gái tôi thích tài sản nhà Tư Đồ, tôi sẽ không từ thủ đoạn để chúng vào tay nó.”

Những lời Tiêu Thú Dạ vừa nói khiến cả bữa tiệc xôn xao.

Whao! Chuyện lớn! Hóa ra vợ chưa cưới của tổng giám đốc Tư Đồ là em gái của tổng giám đốc tập đoàn Kính n.

Các paparazi đang ẩn nấp bất chấp nguy hiểm chạy lên trước sân khấu, chụp lại mặt của Tiêu Tung Thục để đưa lên trang nhất số báo ra ngày mai.

“Anh nói Tiêu Tung Thục là em gái của anh?” Không biết có phải do đèn flash chói mắt quá hay không mà Ôn Ngọc cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Dù không phải ruột thịt nhưng còn thân hơn ruột thịt.” Những người từng lớn lên ở cô nhi viện Kính n có mặt trong bữa tiệc đều nói như vậy.

“Nãy giờ tôi ngồi nghe cảm thấy cô có ác cảm với em gái tôi. Thậm chí còn lên án nó thấy người sang bắt quàng làm họ. Tôi muốn hỏi cô nó chọc tới cô chưa, sao cô dùng hết cách này đến cách khác để sỉ nhục nó?”

“Tôi…”

“Hay là cô ghen tị cả ngày nó bị Tư Đồ Trác ăn hiếp, khó chịu khi thấy nó ngày nào cũng phải vất vả phục dịch anh ta, cô thấy nó thường xuyên phải mát xa cho anh ta nên muốn chen vào phá đám?” Nói xong, Tiêu Thú Dạ trừng mắt nhìn Tư Đồ Trác.

Thằng khốn! Mày dám coi Sóc Nhỏ là osin của mày. Sau khi chuyện này kết thúc, hãy xem tao xử mày như thế nào.

“Tôi… tôi không có ý đó.” Bị Tiêu Thú Dạ trừng mắt, Ôn Ngọc mới bừng tỉnh lí nhí nói.

Nhìn mọi người quét ánh mắt lại lẽo thất vọng về phía mình, mặt Ôn Ngọc liền trắng bệch.

Trời ơi, cô vừa làm gì vậy?”

Nghĩ đến hành động bất lịch sự tối nay của mình, Ôn Ngọc cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ. Nghĩ đến công ty và ba, cô cảm thấy hoảng loạn.

“Tôi hỏi cô sao cô không trả lời? Dám ăn hiếp người nhà họ Tiêu, coi chừng tôi đem quăng xuống biển cho cá mập ăn thịt, không cần biết là đàn ông hay đàn bà.” Không giữ hình tượng lãng tử, Tiêu Thú Dạ chỉ thẳng vào mặt Ôn Ngọc.

Sau đó, anh túm lấy cà vạt của Tư Đồ Trác. “Thằng khốn, mày và tao vào trong toilet giải quyết.”

“Anh Thú! Đừng anh.” Tiêu Tung Thục vội đứng dậy ngăn cản.

“Sao lại không được? Nó ăn hiếp em gái của anh, coi em như con osin.”

“Em xin anh đó, em tự nguyện vào nhà anh ấy làm người giúp việc.” Tiêu Tung Thục mở to mắt. Anh Thú lại nổi điên rồi.

“Một nguồn tin thân cận báo với anh nó ăn hiếp em, anh phải xử lý nó.” Chưa nói xong, Tiêu Thú Dạ đấm một cú vào mặt Tư Đồ Trác.

Cả bữa tiệc nhốn nháo. Mọi người đều lùi ra sau tránh, các phóng viên giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, đám người xô đẩy nhau, hất ngã bàn ghế, vì thế không ai để ý đến trên sân khấu có một người cõi lòng tan nát, nước mắt giàn dụa.

Cô không ngờ con vịt xấu xí Tiêu Tung Thục lại hóa thành thiên nga có nhiều tiền hơn cố, tất cả đều chê cười cô, cô còn mặt mũi nào nữa… Còn tương lai của công ty sẽ ra sao?

Cô không biết phải nói thế nào với ba? Cô phải làm sao bây giờ?

“Anh Thú đừng đánh nữa.” Tiêu Tung Thục kéo Tiêu Thú Dạ ra. “Chị Nguyệt Hà vào can đi chị, anh Cảnh Hoa và anh Thủ Tĩnh đâu, hai anh cũng vào kéo anh ấy ra đi.”

“Chị ghét bạo lực nhưng chị là con gái không can được đâu.” Tiêu Nguyệt Hà khoát tay.

“Để anh Thú đấm cho anh ta mười cú rồi bọn anh vào can.” Hai người anh đứng ở khá xa không hề muốn xông vào can.

“Trời ơi, sao lại như vậy? Rốt cục là sao đây? Anh Thú, xin anh đừng đánh nữa. Này Tư Đồ Trác, sao anh không đánh trả?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ họ tên của Tư Đồ Trác không ngờ lại trong tình huống này.

Tư Đồ Trác đang cố gắng tự vệ. “Anh có thể đánh anh ấy hả??


Xem Trang 6
Trang chủ>> Truyện Teen Hay >> Osin Của Anh
• WAP ĐỌC TRUYỆN
Truy Cập : 161 +1
Wap Đọc Truyện Full Thể Loại
Copyright TruyenHay4u
U-ONU-ON