Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ - Chương 26
Quay trở lại với sự nghiệp học hành, nó học chuyên Toán nên việc giải các bài Toán Lý Hóa là khá dễ dàng với nó, tuy nhiên môn Văn lại là một thảm họa T_T!
Hôm đó lên lớp, cô giao cho cả lớp bài văn về nhà làm , đọc qua đề bài thì nó đã phát ngán rồi à. @@ " Cảm nhận của anh/ chị về hình tượng nhân vật Mị trong truyện " Vợ chồng A Phủ " ( Bạn nào học 12 hoặc đã qua 12 chắc là biết truyện này :D )
- Chết rồi mày ơi, Văn tao toàn được 5 điểm @@! ( Nó quay sang nói với thằng Tuấn )
- Tao hơn mày chắc, nhìn vở tao này.
- Đm, vở mày còn khá, ít nhất có cái điểm 7 bài viết số 2 kìa.
- Haiz, quả này mà không được điểm cao thì chắc tao chết mất.
- Lên mạng mà chép. Lo gì.
- Khỏi, tao vừa tìm rồi, toàn bài phân tích dài vãi, lười chép lắm @@!
- Nói như mày thì tao chịu.
Cả buổi chiều nó quyết tâm làm hết các bài tập của các môn khác, giành thời gian buổi tối cho làm văn :D
Khổ mỗi tội là vừa mở vở ra, nhìn cái đề bài, sau đó lại nhìn vào quyển sách giáo khoa đầy chữ là nó lại phát ngán. @@ ( Từ bé đến giờ, lúc nào nó làm văn cũng bị chê là thiếu hình ảnh hoặc khô khan nên nó rất ngại viết văn )
Viết được vài dòng thì vứt đấy, nó nằm ra giường thở dài.
- Văn ơi là vănnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
Chợt nó nghĩ đến Nhi, đúng rồi, Nhi học chuyên Văn mà. Haha, thế mà không nghĩ ra sớm.
Nó lấy máy ra gọi cho Nhi :
- Nhi ơiiiiiiiiiiiiiiii
- Ơiiiiiiii
- Giúp anh làm bài văn này với =.=!
- Hứ. Tự làm đi chứ đồ lười.
- Anh không biết làm. Đi mà, giúp anh với, chứ bài này mà dưới 6d là anh chết với bà dậy văn mất.
- Hihi. Được rồi, mang vở sang đây.
Nó cầm vở rồi chạy sang nhà Nhi :
- Đi đâu đấy thằng này
- Con đi làm bài tập
- Sao không làm ở nhà lại chạy ra ngoài.
- Ra ngoài mới làm được mẹ ơi.
Cũng không mất nhiều thời gian lắm , chỉ 5' sau là nó có mặt tại nhà Nhi rồi.
- Sao anh sang nhanh thế
- Anh không biết. Hehe
- Láo nháo là em không giúp làm văn nữa đâu đấy >"
- A. Thôi đi mà. Đùa tý cho vui :D
- Nào, lên tầng làm bài thôi. Mà em giúp anh làm bài thì em cũng phải được thưởng chứ nhỉ.
- Sẽ có phần thưởng. Hí hí.
- Anh nói đi.
- Không nói, làm xong rồi thưởng.
- Làm người ta tò mò quá >"
- Nàoooooooo, buôn thế đủ rồi ,giờ thì làm văn thôi .
Nó mở quyển vở ra cho Nhi xem đề.
- Trời ạ, cái đề dễ thế này mà anh không làm được á?
- Anh làm được, mỗi tội là nó không có cảm xúc.
- Đâu, thế anh đã viết chưa ? Đưa em xem thử nào.
- Anh viết ở giữa vở ấy, em lật ra xem đi.
Nhi lật lật vài trang ra đọc, chưa được 10s thì chợt phá lên cười :
- Haha. Anh viết mở bài buồn cười quá.
- Đừng cười nữa mà , anh xấu hổ lắm.
Nó chui đầu xuống cái gối.
- Dậy, dậy em chỉ cách viết cho.
- Hay em làm hộ anh luôn nhé.
- Không.
- Đi màaaaaaaaa
- Nào nào, anh không được lười thế đâu nhé, như thế nhiều thành quen đấy. Ngồi lại gần đây em chỉ cho.
Nó khiêng một cái ghế về chỗ bàn học và ngồi cạnh Nhi.
- Thế này nhé, trước hết anh phải xác định được yêu cầu của đề ra đã.
Nói rồi Nhi chỉ ra những yêu cầu chính của đề, sau đó là đưa ra các luận điểm , luận cứ cần phải viết.
Đúng là học chuyên Văn có khác, kiến thức Văn cực kì vững chắc.
- Được rồi, giờ anh thử viết dàn ý của bài em xem nào.
- Hả. Lại viết á =.=!
- Phải viết nhiều thì bài văn mới hay chứ, anh lười quá đi.
Nhi cấu vào hông nó một cái.
- Được rồi, để anh viết, mà em không được cười anh như lúc nãy nữa đâu đấy.
- Em biết rồi. Viết đi nào.
Nó cặm cụi viết dựa trên sự hướng dẫn của Nhi, được một lúc thì Nhi nói :
- Trời ạ, chữ anh viết xấu thế .
- Anh cũng muốn viết đẹp lắm nhưng mà không thể.
- Cái tay này, chơi điện tử nhiều quá nên giờ không viết được rồi phải không ( Nhi kéo tay nó ra đập nhẹ nhẹ )
- Vì thế nên cái tay này mới cần một cái tay khác cầm để chỉ bảo nó.
- Anh chỉ nói như thế là nhanh thôi.
Hì hục, hì hục mãi từ 7h30 đến 9h coi như là cũng viết xong bài văn:
- Xong. AAAAAAAA, mỏi tay quá.
- Vẫn còn một số chỗ diễn đạt chưa được, nhưng thôi tha cho anh lần này đó.
- Với anh như thế là tốt lắm rồi , anh không phải chuyên Văn mà bắt anh viết bay bổng được đâu =,=!
- Hihi. Thế giờ thưởng cho em cái gì đây?
- À, xem nào. Hay lại ăn kem mùa đông nhé.
- Ok ok, em thích ăn kem xoài.
- Chờ anh tý.
Nó chạy xuống nhà, cũng may mà đầu ngõ có quán kem nho nhỏ, ăn cũng khá là ngon.
- Cô ơi, bán cháu 2 ly kem xoài .
- Đây, của cháu hết 25k.
Mùa đông ăn kem, nó thích được tận hưởng cái cảm giác mát lạnh của kem trong miệng hòa với cái lạnh của không khí, lạnh mà ấm, ấm mà lạnh, thích thú và khác lạ...
- Ten ten ten tèn. Kem về rồi đây.
Nó đặt 2 ly kem lên bàn học, mang ra 2 cái thìa :
- Đây, ăn đi em.
- Anh cũng ăn đi chứ. Mà sao anh nhìn em chằm chằm vậy.
- Anh thích nhìn em ăn kem , lúc đó trông ngây ngô và đáng yêu lắm.
- Lắm chuyện quá. Ăn đi này, há mồm ra em đút cho một miếng này.
- Aaaaaaaaaaaa " Ngoạp " . Cho anh thêm miếng nữa đi.
- Ứ cho.
- Thế thì để anh đáp lễ nhé.
- Aaaaaa
Nó xúc hẳn một thìa to đùng đút cho Nhi.
- Anh cho em miếng to thế >"
- Ăn nhiều cho mau lớn.
- Nhưng mà em bị buốt răng, lạnh mà .
- Ấy chết, anh quên @@!
- Ứ chơi với anh nữa, em ăn hết ly kem đã >"
- Ăn luôn cả ly của anh nữa nhé.
- Làm sao em ăn hết được. Anh ăn đi
Thanh lý hết số kem vừa mua, nó nằm ra giường rồi kêu :
- AAAA. Anh lại đói rồi, ước gì bây giờ được ăn cháo nhỉ.
- Vừa ăn kem xong lại đòi ăn cháo, tham ăn quá.
- Anh muốn ăn cháo thật mà.
- Thôi được rồi ,ngồi đây chờ em đi mua.
- Không, em không biết mua cháo nào đâu. Ghé tai vào đây anh bảo cho
- Nói nhanh em còn đi mua
Nó mấp máy môi giả vờ như đang nói, bất chợt nó đẩy Nhi ngã xuống giường.
- Anh. Dưới nhà có người đấy.
- Không sao, lúc nãy anh khóa cửa phòng rồi.
Từ từ , không việc gì phải vội vàng, nó đưa môi chạm môi Nhi, chỉ vài giây thôi, gọi là màn dạo đầu, hết môi nó lại tiếp đến tai, đến má, đến cổ...
Có vẻ như Nhi đang bị kích thích thì phải, hơi thở dần nhanh hơn và mạnh hơn.
Vờn thế có lẽ đủ rồi, nó nghiêng đầu sang một bên để có được tư thế thoải mái nhất:
- Nhắm mắt lại đi em.
Nhi từ từ nhắm nghiền mắt lại, đón chờ nụ hôn nồng nhiệt từ nó.
Cái lưỡi nó từ từ tiến vào, chạm nhẹ vào lưỡi của Nhi. Mạnh và sâu, dịu dàng và uyển chuyển, đó là những gì mà học được từ nụ hôn kiểu Pháp. Nó cắn nhẹ vào môi Nhi để tăng sự kích thích...
Môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, cảm giấc như kiểu trên chín tầng mây vậy. Nó không kiềm được bản thân nữa, nó hôn lên cổ , lên trán, lên ngực Nhi...
Cuối cùng, để kết thúc, nó chuyển sang hôn môi mạnh và nhanh...
Hơn 10' trôi qua, nó và Nhi vẫn trong tư thế như vậy, đắm chìm trong sự ngọt ngào mà nụ hôn và tình yêu mang lại. Đột nhiên có tiếng gõ cửa phía ngoài :
- Nhi ơi, học xong bài chưa con.
- Chết, mẹ em lên.
Vội vàng đứng dậy, nó chạy lại phía bàn học và giả vờ như đang viết bài văn.
- Dạ, con đang giúp T làm bài văn mẹ ơi. Sắp xong rồi.
- Làm nhanh nhanh rồi ngủ sớm con nhé.
- Vâng ạ.
Phù, hú hồn, tý thì bị phát hiện.
- Sao nhìn anh ghê thế?
- Tại anh chứ tại ai nữa, tự tiện đè người ta ra hôn. May mà không bị phát hiện.
- Anh thích hôn kiểu đấy, cảm giác hôi hộp nó thích lắm.
- Lần sau không được tự tiện như thế nghe chưa.
- Thích bỏ xừ đi còn giả vờ. Có cần anh hôn lại không.
- AAAAAAaa. Anh về đi >"
- Về ngay đây, ăn cháo xong no quá.
- Hóa ra cháo anh bảo là cái này á?
- Tất nhiên rồi. Chứ em nghĩ là cháo gì nữa.
- Trời ạ. Anh sao mà nghĩ xấu xa thế .
- Thôi anh về đây, ngủ ngon nhé vợ yêu. Moahhhhhhhhhhh
- Anh cũng phải ngủ ngon đấy, sáng mai mà đi học muộn là chết với em, rõ chưa.
- Rõ.
Nó hôn lên trán Nhi lần cuối rồi trở về nhà. Mọi thứ có lẽ sẽ diễn ra rất yên bình nếu như không có sự xuất hiện, hay nói chính xác hơn là không có cuộc gặp đó... Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ - Chương 27
- Rengggggggggg
- AAAAAA.
Nó ngáp một cái rồi bò ra khỏi giường. Cái đồng hồ chết tiệt này, mới 5h đã kêu inh ỏi.
Mẹ vẫn còn ngủ, thôi thì đánh răng, rửa mặt xong thì chạy bộ tý cho khỏe người, dạo này lười chạy quá =.=!
Xỏ giầy, mặc quần áo thể thao vào , nào, giờ thì bắt đầu chạy thôi. Nó định rủ Nhi chạy cùng nhưng mà nghĩ lại giờ này chắc Nhi vẫn đang ngủ nên thôi.
Trời tháng 12 , sáng 5h vẫn còn khá âm u. Nó vừa chạy vừa thở đều , xung quanh đâu đó có vài người chạy bộ buổi sáng giống nó. 1 vòng, rồi 2 vòng... Nó cứ chạy, chạy và chạy...
Chợt nó thấy đầu óc choáng váng không biết tại sao, nó vội vàng chạy lại chỗ vỉa hè và ngồi sụp xuống đó , thở hồng hộc...
- Cậu làm sao thế?
Một giọng nói nhẹ nhàng và quen thuộc vang lên cạnh tai nó.
Nó ngẩng đầu lên nhìn, à, Thùy và anh Hùng.
- Sao thế thằng em?
- Đâu, tại em chạy mệt quá nên đầu em bị choáng ấy mà.
- Lần sau chạy thì đừng cố quá đấy.
- Có uống nước không, tớ mang theo nước này.
Thùy đưa lọ nước lọc cho nó, nó cầm uống vài ngụm cho đỡ khát rồi nói :
- Hì. Giờ thì đỡ mệt hơn rồi, cảm ơn 2 người.
- Xời, có gì đâu mà phải cảm ơn.
- Cũng gần đến giờ đi học rồi, em đi trước nhé.
- Ừ. À mà Thùy, em cũng phải về đi chứ.
- Em chạy nốt cùng anh đã. Hihi.
- Cái con này đúng là , lớn rồi mà vẫn cứ thích lẽo đẽo theo anh. Đấy, thấy chưa T.
- Đúng là hơi trẻ con thật
Nó nói rồi cười mỉm. Thùy bị 2 người trêu nên ngại quá, quay mặt đi chỗ khác :
- Ứ nói với 2 người nữa, em chạy trước đây.
- Con bé tính nó như thế từ bé rồi, giờ chiều được nó khổ lắm.
- Suốt 18 năm nay anh vẫn làm tốt đấy mà.
- Biết thế, nhưng mà lúc nó chia tay thằng Hòa ấy, về nhà nó khóc nhiều lắm, anh không biết phải làm sao để dỗ nó nữa. Mấy hôm nay tinh thần nó mới phấn chấn trở lại, chứ lúc trước suốt ngày giam mình ở phòng không à.
- Giờ ổn rồi mà anh.
- Ừ, nhưng mà nó vẫn cần sự quan tâm nhiều lắm, nếu em có thể...
- À. Nếu được thì em sẽ giúp anh quan tâm đến Thùy, dù sao thì cũng vì em mà Thùy bị như vậy. Em cũng có một phần trách nhiệm.
- Được, em nói thế thì anh yên tâm rồi.
- Em về nhà đã, tý muộn giờ học thì chết =.=!
Vội vàng chạy về nhà, vừa lên phòng cầm cái điện thoại thì thấy có 2 tin nhắn, đều là của Nhi :
- Dậy đi nàooooooooooooo ( 5:55)
- Chạy đâu rồi mà không trả lời tin nhắn của em >"
Thôi xong, nhanh chóng rep lại :
- Anh đây, vừa chạy bộ về.
- Hứ. Thật không.
- Thật, không tin sang nhà anh đi, vẫn đang mặc nguyên đồ thể thao này.
- Hí. Không cần phải sang nữa, em tin anh. Thay đồ nhanh lên còn sang đưa em đi học đấy.
Vi vu đưa Nhi lên trường, nó chợt nhận ra hôm nay là tròn 1 tháng nó đi làm thêm. A ha, thế là có tiền xài rồi. :D
Suốt cả tiết ngồi trong lớp, thỉnh thoảng nó lại quay sang hỏi thằng Tuấn :
- Ê mày, tao sắp có tiền lương, mua quà gì kỉ niệm được nhỉ?
- Mày lắm chuyện quá, mua cái gì chẳng được, mà đây là việc của mày mà, sao hỏi tao.
- Tao đang bí quà mà.
- Hay mày thử mua áo đôi xem, tao thấy mấy đôi trong lớp cũng có đấy.
- A. Được ,hay đấy, để về tao thử tìm xem
- 2 cậu kia, làm gì mà xì xầm trong lớp mãi thế. ( Cô giáo nhắc, bỏ mẹ, cô dậy Sinh này nghiêm lắm )
- Ơ dạ...
- Đem vở đây tôi xem nào.
Bỏ mẹ rồi, nãy giờ mải buôn có chép chữ nào đâu, thành ra cuối giờ 2 đứa được ghi vào sổ đầu bài : " T và Tuấn không ghi bài. " T_T.!
Về nhà, nó lên mạng search mấy trang bán quần áo trên mạng, tìm xem chỗ nào bán áo rẻ, đẹp, cơ mà toàn là áo đắt quá, hoặc do xa quá ... nên không có cái nào vừa ý.
" Chả nhẽ lại không thể mua được à? " Nó vắt tay lên trán suy nghĩ. A, chỗ siêu thị gần nhà hình như có bán thì phải.
Tức tốc chạy ra khỏi phòng, nó phóng xe đến chỗ siêu thị đó. Mò mãi mới tìm được đến gian hàng bán quần áo :
- Anh ơi, ở đây có áo đôi bán không anh?
- Có đấy. Đi theo anh
Trời ạ, nhiều đồ đôi quá, nào vòng tay, vòng cổ, quần áo, cặp, mũ đủ cả, nhìn mà hoa hết cả mắt.
Nó nhìn , ngắm nghía một hồi rồi quyết định chọn mua 2 cái áo khoác màu đen, in hình con thỏ rabbit, cái loại áo khoác 2 mặt ấy, bên ngoài màu đen, bên trong màu đỏ.
- Đây, em chọn loại này. Anh gói lại cho em với.
- Của em hết 400k.
Nó trả tiền rồi ra về. Vào nhà, nó rút máy ra nhắn tin cho Nhi :
- Hôm nay anh vừa được tiền lương, tối nay đi ăn nhé.
- Có tiền không biết giữ lại đi tiêu lung tung làm gì >"
- Đi mà, tiền này anh tự kiếm, giờ tự thưởng cho mình chút cũng được mà.
- Thôi được rồi, mà anh nhớ không được tiêu hoang phí, nghe chưa.
- Rõ. Tối nay 8h tại quán anh làm thêm nhé.
- Hihi. Ok.
-----------------
8h tại quán quen thuộc, vẫn cái bàn đó, vẫn chỗ ngồi cũ. Nó ngồi đợi Nhi đến mà lòng đầy hưng phấn .
Đang mải nhìn ra ngoài đường quan sát xe cộ thì có một bàn tay che mắt nó lại từ phía sau :
- Đố biết ta là ai.
- Là Nhi, người yêu của anh.
- Aaaaaa >"< Anh toàn làm em mất hứng không à. Ít ra anh cũng phải giật mình chứ.
- Haha. Em làm thế thì trẻ con lớp 1 cũng không giật mình đâu, ôi, đôi tay mềm mại sờ vào má cảm giác mới thích thú làm sao.
- Lại còn nói thế được hả.
- Nào nào, ngoan. Hôm nay anh gọi em ra để cho em một bất ngờ.
- Bất ngờ gì thế?
- Nhắm mắt lại đi.
- Hả. Lại nhắm mắt á? Mà này, anh không được hôn trộm em đâu đấy.
- Biết rồi mà. >"< Nhắm mắt lại nhanh đi.
Nhi nhắm mắt rồi, nó lúi húi lấy từ sau ghế ra chiếc túi đựng 2 cái áo đôi đó.
- Nào, giờ thì mở mắt ra đi.
- Cái gì thế anh?
- Mở ra xem đi.
- Ơ. Áo đôi, anh mua từ lúc nào vậy?
- Vừa chiều nay . Em có thích không?
- Nhìn đẹp quá, anh cũng có con mắt thẩm mĩ tốt đấy.
- Em mặc thử đi.
- Bây giờ luôn à?
- Tất nhiên, anh cũng mặc đây này.
Nó cầm lấy áo rồi mặc vào. Giờ đây trông 2 đứa giống nhau như đúc, ngoại trừ bộ tóc mà thôi.
- Bây giờ thì người ta nhìn vào biết ngay mình là một đôi.
- Bộ áo này có đắt không anh?
- 400k thôi.
- Thế tiền lương anh được bao nhiêu?
- 600k đó.
- Vậy là còn 200k hả?
- Ừ.
- Vậy thì 200k đó phải để đấy tiết kiệm rõ chưa.
- Vợ anh chu đáo quá, sau này về nhà anh thì anh đưa hết tiền cho vợ giữ luôn. Haha
- Lại thế rồi. >"
- À, còn cái này nữa.
Nó lục từ túi bên cạnh ra cái mũ gấu trúc.
- Thế này nữa là đẹp lung linh luôn.
Nhi đội mũ gấu trúc vào xong, nó nhìn mà hết cả hồn. Nhi đẹp quá, không trang điểm nhiều và đậm như những người khác nhưng luôn toát ra được vẻ đẹp hút hồn khiến nó mê mệt.
- Anh nhìn em chằm chằm vậy?
- Anh muốn nhìn rõ hơn vẻ đẹp của em. Em trông đẹp quá.
Nhi đỏ mặt trước lời khen của nó, mặc dù đã yêu nhau lâu rồi nhưng những lời nói tình tứ như vậy luôn khiến Nhi bồi hồi.
- Nếu sau này em già đi, anh có còn yêu em không?
- Em già đi thì anh cũng già đi theo, lúc đó anh còn gì phải luyến tiếc nữa nào, đúng không.
Nhi im lặng trước câu nói của nó.
- Em hi vọng là anh sẽ giữ đúng lời nói đó, đừng thay đổi nhé.
- Anh sẽ không thay đổi, không em thì không ai cả.
- Biết là vậy nhưng em vẫn lo sợ, sợ một ngày anh rời xa em, em là con gái nên rất hay suy nghĩ, anh biết đấy. Nếu...
- Suỵt.
Nó đưa tay lên che môi Nhi lại :
- Đừng nói từ " Nếu "... Anh luôn yêu em, ngốc ạ. Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ - Chương 28
Buổi tối, nó đang ngồi học bài thì bất chợt có cơn mưa rào ngang qua.
Những kí ức hồi nhỏ của nó ùa về, tự nhiên lúc đó nó lại chạy xuống sân tắm mưa :
- Thằng này, trời đang mưa mà đi đâu đấy?
- Con ra ngoài tắm mưa.
- Ơ thằng này, vào nhà ngay.
Kệ lời mẹ nói, nó vẫn cứ chạy ra ngoài đón nhận những cơn mưa mát lạnh đó, từng giọt, từng giọt mưa đập vào mặt nó. Nó nhắm mắt và ngửa mặt lên trời, nó cảm thấy như được trở về lúc tuổi thơ, mỗi cơn mưa đều gắn với những kỉ niệm rất riêng của nó.
Được tầm 10' thì mưa tạnh, nó trở vào nhà trong bộ dạng ướt sũng như chuột lột.
- Đã bảo mà không nghe, giờ thì lên tầng thay quần áo rồi đi ngủ đi.
- Lâu lắm con mới tắm mưa mà mẹ, khoái lắm.
- Ngồi đấy mà khoái, mấy hôm nữa ốm rên hừ hừ thì đừng kêu mẹ đấy. Ngày mai mẹ xuống Hải Phòng công tác rồi.
- Thế bao giờ về hả mẹ?
- 1 tuần nữa mới về.
- Lâu thế? Thế thì con biết sống kiểu gì đây.
- Lớn rồi thì phải tự biết lo cho mình chứ, sống ỷ vào mẹ mãi sao mà được.
- Haizz. Lại mì tôm trường kì rồi.
Nó bò lên phòng, lấy bộ quần áo khô ra mặc rồi lên giường đi ngủ.
*******
Rengggggggggggggg
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên cạnh tai nó.
- Trời ạ.
Nó lười nhác đưa tay tắt chuông rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Ngủ được thêm một lúc nữa thì lại có điện thoại , đang ngủ ngon mà.
- Alo
- Sao còn chưa dậy mà đi học đi. Muộn học giờ.
- Anh thấy mệt quá.
- Làm sao lại mệt. Lại thức đêm hả?
- Không. Chắc tại hôm qua tắm mưa nên bị cảm rồi >"
- Ghét thế. Sức khỏe của mình còn không chịu giữ gìn. Thôi được rồi, mệt thì nghỉ ở nhà đi, tý nữa em đi học về thì em sang nhà anh.
- Moah. Nhanh lên nhé. =.=!
- Hứ. Giờ thì ngủ ngoan đi. Em học đây.
Nó nhắm mắt ngủ một mạch không biết trời đất là gì. Híc, chỉ tại tối qua tắm mưa, mà đang là mùa đông nữa mà tắm mưa thì thôi rồi =)) ( Đúng là không hiểu tại sao lúc đó lại nổi máu tắm mưa nữa)
Đang lê mê ngủ chợt nó thấy có thứ gì đó chạm vào trán mình, mát mát và dễ chịu lắm. Nó mở mắt ra, òa, trước mặt nó là Nhi :
- Nằm yên để em xem tình hình.
Tay Nhi như có phép lạ vậy, cứ sờ đến vùng nào là nó thấy thoải mái đến đấy :
- Dễ chịu quá. Aaaaa
- Lớn rồi còn tắm mưa, hư quá.
- Em thử một lần xem, thích lắm.
- Thôi đi, em mà ốm cùng anh thì ai sẽ chăm sóc anh đây. Nào, giờ thì cặp nhiệt độ xem sốt bao nhiêu nào.
Cái nhiệt kế lạnh ngắt vừa cho vào người nó, 5' sau đem ra thì nóng bừng. Nhi cầm lên nhìn vài giây rồi nói :
- Anh sốt 39 độ. Khiếp quá >"
- 39 độ cơ á. Thôi xong rồi.
- Chịu khó một tý, em đi nấu cháo rồi anh uống thuốc nhé.
- Cháo vợ nấu là ngon nhất. Moahh
- Thôi đi đừng nịnh em >"
Hơ hơ, hóa ra bị ốm cũng có cái hay, tự nhiên được Nhi chăm sóc như vậy thì còn gì bằng :X
Một lúc sau, Nhi đem lên một tô cháo trứng thịt băm bốc khói nghi ngút :
- Đây, cháo đây, ăn nhanh cho nóng nào.
- Anh mệt quá không tự ăn được. Bón anh nhé.
- Lười như hủi vậy >"
- Đi mà. Aaaa
- Đang ốm nên em chấp nhận đấy, lần sau không được làm nũng nữa nghe chưa.
- Rõ rồi ạ.
Từng thìa cháo được Nhi bón cho nó ăn, không phải là nó không tự ăn được mà nó thích làm nũng Nhi như vậy, che chở, bảo vệ Nhi nhiều rồi, bây giờ giả ốm yếu tý cũng không sao đâu nhỉ ^^!
- Ha. No quá. Giờ ăn thêm bát nữa thì tuyệt phải biết.
- Ốm mà ăn thế thì vẫn còn khỏe lắm. Hihi
- Ơ. Tự nhiên sao người anh lại mệt thế nhỉ? Ơ ơ..
Nó giả vờ nằm lăn ra giường.
- Thôi đi ạ. Em biết thừa rồi. Dậy uống thuốc luôn đi.
2 viên hạ sốt, 2 viên chống viêm được uống ngay lúc đó.
- Phù. Xong rồi.
- Bây giờ nằm ngủ đi, có gì thì gọi em ngay nhé. Giờ em phải về nấu cơm đây. Chăm sóc anh làm em muộn giờ nấu cơm mất rồi >"
Nhi xách cặp và quay ra cửa :
- Từ từ.
- Sao thế?
- Cảm ơn em nhé. Không có em thì chắc anh chết đói ở đây luôn @@!
- Ngốc. Em chăm sóc anh là phải mà . Thôi, đừng luyên thuyên nữa, ngủ đi nhé.
Híc, Nhi đi giờ căn nhà lại vắng tanh vắng ngắt. Buồn quá, lại mệt nữa nên nó lại nằm ngủ tiếp, mỗi tội là sáng ngủ nhiều quá nên trưa giờ khó ngủ. Trằn trọc mãi mà không ngủ được tiếp, thôi thì bật máy lên nghe tý nhạc cũng được.
Tối đó, 7h Nhi lại sang nhà nó :
- Thế nào, thấy người đỡ hơn tý nào chưa
- Đỡ hơn nhiều rồi.
- Xuống nhà ngồi đi, để em đi nấu cơm cho.
- Để anh nấu cùng em nhé.
- Thôi, anh đang mệt mà. Cứ ngồi đó chờ em cũng được.
Hơ. Cảm giác lúc này giống một gia đình thật, một cảm giác ấm cúng lạ thường bùng lên trong lòng nó.
Một lát sau, cơm canh đã đầy đủ :
- Nào, ăn cơm thôiiiiiiiiiii. Anh đói lắm rồi.
- Chỉ thế là nhanh thôi .
- A. Có cả khoai tây nữa này, cả cá nữa. Toàn món ngon, mỗi tội anh đang ốm ăn mấy cái này chắc không được =.=!
- Không sao, em có nấu cháo sẵn rồi này, anh ăn cháo cũng được.
- Hí hí. Vợ anh chu đáo nhất.
Nó ngồi vào bàn, múc ra một bát cháo và bắt đầu ăn.
Đang ăn ngon thì chợt phía ngoài cửa vang lên tiếng oang oang của thằng Tuấn :
- T ơi. Mày ở nhà không thế?
Nó chưa kịp trả lời thì thằng Tuấn xộc vào nhà :
- Ơ. 2 vợ chồng đang ăn cơm à.
Mẹ sư nó, trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà @@!
- Chào Nhi nhé. Hì.
Nó gọi thằng Tuấn ra một góc hỏi :
- Đậu má sao giờ này lại sang nhà tao?
- Hờ. Tại tao cãi nhau với obz , tức quá bỏ nhà đi chơi .
- Thế mày không về nhà à?
- Có. Nhưng mà tối nay tao ngủ ở đây nhé.
- Cái gì? Đùa tao chắc. Nhỡ mẹ mày gọi sang nhà tao thì sao?
- Thì mày cứ bảo là tao không ở đây, nhé.
- Tao thấy có lỗi vãi.
- Thôi nào, mày ở nhà tao rồi, giờ giúp tao tý có sao.
- Được rồi. Ngủ đây cũng được nhưng cấm nghịch phòng tao đấy, phòng tao mà làm sao tao đấm chết mày luôn.
- Xời, khỏi phải nói. Thôi 2 vợ chồng ăn ngon miệng nhé, mình lên tầng trước đây.
Thằng Tuấn bò lên tầng, vừa đi vừa huýt sáo.
- Khỉ . Nó cãi nhau với bố mẹ rồi mò sang đây ở nhờ =.=!
- Cũng giống anh lắm. Không phải lúc trước anh cũng sang nhà Tuấn à.
- Ờ thì...
- Thôi đi, con trai các anh gian lắm ý.
- Này này, anh là hơi bị ngoan luôn nhé.
- Xí. Ngoan theo kiểu của anh thì có mà phát sợ luôn =.=!
- Vợ yêu lại chê anh à.
- Không. Em góp ý thôi mà.
- Ứ ăn nữa, giận luôn.
- Thôi mà, cố ăn cho hết đi, rồi tý nữa em gọt quả cho ăn.
- Thật nhé.
- Thật. Em hứa.
Nó như một đứa trẻ con vậy, được dụ dỗ cho ăn là nghe theo liền à @@!
- Ngoàm.
Nó đưa một miếng táo lên mồm và cắn một miếng , chưa kịp nhai và nuốt thì thằng Tuấn lại gọi nó :
- T ơi , lên đây tao bảo cái.
Đậu xanh rau má, cái thằng này rách việc thật :
- Làm sao?
- Hề hề.
- Đm nói ra đi chứ cười cười như con khỉ vậy.
- Tao định đi tắm nhưng lại quên không mang quần áo, mặc tạm vài cái của mày nhé.
- Cái gì?
- À. Cả sịp nữa nhé.
Nó thò tay lấy bộ quần áo với cái sịp treo trên móc xuống :
- Sịp mày hôi bỏ mẹ đi, giờ thấy sịp tao sạch lại thích mặc à.
- Bố mày mặc một hôm thôi, gớm.
- Lúc về nhớ tha mấy cái của nợ của mày về đấy, đừng có mà vứt ở nhà tao.
- Rồi rồi, nói nhiều quá. Thôi tao đi tắm đây.
- Tiên sư mày.
Nó mò xuống nhà ăn nốt chỗ quả lúc nãy rồi phụ Nhi dọn dẹp đống bát đĩa :
- Để anh rửa bát cùng cho.
- Em làm cũng được mà.
- Không cãi. Anh đỡ mệt hơn rồi. Mà này, em thấy mình giống một gia đình không?
- Là như nào?
- Nhìn em giống một người vợ đảm đang lắm. Anh lấy được em về thì sướng cả đời ^^!
- Thôi đi, anh sướng còn em thì khổ cả đời ý.
- Moahh. Anh đùa thôi chứ ai lại để vợ mình khổ bao giờ.
- Dẻo mồm ghê. Anh cứ nói thế làm sao mà em bỏ anh đi được chứ.
- Bỏ mà được hả, em mà bỏ anh đi thì anh bắt em lại luôn, theo anh cả đời ý .
- Aaa. Anh T hấp này.
Rửa bát xong thì Nhi phải về nhà vì mẹ gọi.
- Em phải về nhà đây. Nhớ phải uống thuốc đúng giờ nghe chưa.
- Biết rồi =.=! Hay em ngủ lại đây với anh nhé.
- Ơ. Làm sao mà được, kì chết >"
Nhi về rồi, nó khóa cửa nhà rồi mò lên phòng xem thằng Tuấn đang làm gì.
Tiên sư nó, hóa ra nó đang đi du học mọi người ạ:
- Đm, tưởng làm gì hóa ra lại đi du học rồi.
- Ơ. Mày lên lúc nào thế?
- Bố lên được một lúc rồi, đứng ngoài cửa xem mày làm gì thôi.
- Tao vừa kiếm được mấy tài liệu ngon lắm.
- Thôi đi, tao không ham.
- Thằng này lạ nhỉ, hôm nay lại chê tài liệu anh kiếm à.
- Mệt. Chả có hứng nữa.
- Thôi,không tính tiền với mày nữa, mệt thì ngủ đi, tao du học tiếp đây.
Bố khỉ thằng bạn, thôi thì mặc kệ nó. Giờ buồn ngủ quá, chợp mắt cái rồi tính sau..... Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ - Chương 29
- Ê. Dậy mày
- Đm, để yên bố mày ngủ. Chủ nhật gọi cc gì sớm thế?
- Dậy nhanh, đm, có điện thoại kìa.
- Kệ nó.
- Nhi nó gọi đấy.
- Hả?
Vội vàng bật dậy cầm cái điện thoại lên nghe :
- Ơi. Anh đây
- Sao mãi mới chịu nghe thế?
- Anh vừa ngủ dậy =.=!
- Xuống mở cửa cho em đi. Em đang đứng ở dưới nè.
- Chờ anh tý. Xuống ngay
* Cạch * . Tiếng cửa mở khẽ vang lên. Nhi bước vào kèm theo đó là một cái cặp lồng.
- Cái gì trong đó thế?
- Cháo trứng đấy.
- Ô. Lại được ăn cháo cơ à. Anh định tý nữa cùng thằng Tuấn đi ăn phở , có lẽ thôi. Haha
- Vừa ốm dậy nên ăn cháo, không nên ăn linh tinh.
- Em bón cho anh ăn tiếp nhé.
- Thôi đi ạ. Lớn rồi mà cứ nũng nịu em mãi.
- Hay để tao bón cho T ơi ( Giọng thằng Tuấn chen vào )
- Mày cút ngay cho tao.
- Haha. Thôi chào 2 vợ chồng nhé, mình đi ăn sáng đây.
- Biến nhanh đi cho nước nó trong. Bố khỉ.
- Anh ăn nhanh đi rồi còn chép bài. Nghỉ mất một hôm, em mượn vở về cho anh chép rồi này.
- Hả. Cái gì? Chép bài á?
- Tất nhiên chứ.
- Ôi trời =.=. Hay là tha cho anh đi, một hôm thôi mà.
- Không được. Phải chép đầy đủ thì học mới tốt chứ.
- Thôi được. Híc.
- Nào. Ngoan, ăn xong rồi chép bài đi, em phải ở cạnh xem anh chép có đầy đủ không. Không chép đủ là bị phạt đấy.
- Phạt cái gì?
- Em sẽ không liên lạc với anh 1 tuần luôn.
- Ấy, thế thì làm sao được =.=! Anh chép, anh chép mà.
- Hihi. Thế có phải hay không. Nào, giờ thì ăn đi . Khổ, ốm có một hôm mà nhìn gầy đi rõ thấy.
- Có thấy thương anh không?
- Hứ. Ghét chứ chẳng thương, toàn làm khổ người ta >"
Tầm 5' sau thì xử lí hết chỗ cháo trứng đó.
- A. No quá.
Vừa than xong câu đó thì điện thoại của nó báo có tin nhắn :
- Chào T. Đang làm gì thế . ( Kèm theo đó là icon ;)) )
- Ơ. Ai vậy?
- Thùy nè.
- Sao biết số của mình thế?
- Mình hỏi anh Hùng . Hì
* Đoạn nhắn tin tiếp theo giữa nó và Thùy để khi khác up nhé *
- Ai nhắn tin thế? ( Nhi hỏi )
- Ờ. Thùy nhắn.
- Cái gì? Thùy là ai?
- Bạn anh mới quen lúc đi làm thêm ấy mà =.=!
- Có phải là người mà tối hôm đó dựa vào vai anh không?
- .... Phải....
- Bắt cá 2 tay là không xong với em đâu đấy. Có ý gì với Thùy rồi phải không?
- Không có gì đâu mà. >"
- Xí.
- Moahh. Yêu vợ Nhi nhất mà, lại đây anh hôn cái nào.
- Aaaaaaaaaaaa
Nhi chạy vòng vòng để tránh nụ hôn của nó.
- Đừng chạy, anh mà bắt được là hôn gấp đôi đấy.
- Đố anh bắt được em. Hihi
Hết chạy trong nhà, chạy ra ngoài rồi lại lên tầng. Nhi trông thế mà chạy nhanh phết, nó lại vừa ốm dậy nữa nên chạy không kịp =.=!
- Thôi. Anh chịu thua em luôn.
- Mệt không.
- Mệt.
- Thế làm gì để hết mệt? Em đưa anh đi ăn kem nhé
- Không.
- Hay đi uống nước quả nhé.
- Không.
- Ăn bánh nhé.
- Không.
- Thế thì làm gì >"
- Hôn anh đi.
- Toàn tranh thủ thôi ý =.=!
- Đi mà. Hôn một cái thôi.
- Hôn xong anh phải đi chép bài đấy nhé.
- Ừ. Anh hứa. À. Chờ tý, anh đi súc miệng đã . Hehe
- >"
Nhi đứng yên, nhắm mắt chờ nụ hôn của nó.
Từ từ, không việc gì phải vội cả =)).
Nó vừa hôn vừa cắn nhẹ vào môi Nhi ( Nhẹ thôi, cắn mạnh quá bục máu thì bỏ mẹ =)) ) .
Mấy ngày nay không được hôn Nhi, giờ được thỏa mãn thì thích thú vô cùng. Cơ mà đang đến hồi gay cấn thì thằng cờ hó Tuấn bước vào :
- A. Cơm no rượu say, ta lại về nhà.
Tức quá, thằng này toàn xuất hiện vào những lúc quan trọng. Bực cả mình.
- Ơ. 2 người...
Nó ngớ người một lúc rồi vội vàng nói :
- Hề hề. Không sao, bạn thân không sao đâu. Tiếp tục đi
Mất cm nó hứng rồi còn tiếp cái gì, thằng trời đánh này.
- Thôi, anh lên chép bài đây. Bực cả mình.
Nhi ngại ngùng đi lên tầng theo nó. Ở dưới tầng , thằng Tuấn bật Tivi rồi ngêu ngao hát. ( Tự nhiên như ở nhà nó vậy =.= )
- À. Anh này.
- Sao thế?
- Có thật là Thùy không có tình cảm gì với anh không?
- Thật mà.
- Em nghĩ không đơn giản như vậy, cùng là con gái với nhau nên chắc em hiểu Thùy. Con gái mà được con trai che chở đúng lúc tuyệt vọng nhất thì cơ hội nảy sinh tình cảm là rất cao đấy.
- Nếu thế thật thì có khi anh yêu Thùy cũng được nhỉ. Haha
- Aaaaaaaaaaa. Anh dám nói thế hả?
Nhi cấu nó một cái.
- Anh đùa thôi. Mà con gái em đa nghi quá =.=.
- Không phải đa nghi mà là hay suy nghĩ nhiều, ai mà chả sợ mất đi người mình yêu thương.
- Để khi nào anh hỏi Thùy xem, mà Thùy có thích anh thật thì anh cũng từ chối ngay. Có mỗi vợ Nhi thôi. Moahhhh
- Ứ thèm. Hứ.
- Ứ thèm thì thôi, người ta đi tìm đứa khác.
- Thử tìm xemmmmmmmmmmmmm
- Cứ tìm đấyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
- Ở cạnh anh lâu ngày chắc em phát điên mất >"
- Thế thì em chuẩn bị tinh thần là điên trước đi nhé, theo anh cả đời luôn.
- Biết trước khổ thế này em không yêu anh nữa
- Giờ yêu rồi biết làm sao đây. Haha
- Híc. Chấp nhận số phận thôi =.=! Mà nãy giờ ba hoa nhiều quá, chép bài đi . Nhanh. Đây là mệnh lệnh.
- Đây, chép ngay đây mà.
Nhi ngồi cạnh nó xem nó chép bài :
- Trời, em đã nhắc bao nhiêu lần rồi, chữ phải viết đẹp tý chứ. Viết thế này ai mà đọc được.
- Kệ, anh đọc được là ok rồi.
- Lại lí lẽ cùn. Không viết nghiêm chỉnh là em bắt viết lại đấy.
- Hay em cầm tay anh viết nhé.
- Cái gì? Lớn rồi mà còn vậy. Không đâu >"
Công nhận có người ngồi cạnh hình như khiến nó chép bài nhanh hơn thì phải, loáng cái xong luôn 5 môn mà hôm trước nghỉ.
- Xong.
- Để em xem đã.... Hm.. Được rồi.
- Yeah. Xong rồi thì mình đi chơi thôi, chủ nhật ở nhà làm gì, chán lắm.
- Thế còn Tuấn?
- Kệ thằng đó, mình đi xem phim rồi đi uống nước đi, một ngày không được ra ngoài là anh đã thấy nhớ lắm rồi.
- Cũng được, nhưng nhớ phải về trước 11h nhé.
- Em cứ yên tâm đi. Anh chứ ai đâu. =))
- Ê. Tuấn, ở nhà trông nhà cho tao nhé. Tao với Nhi đi chơi tý đã
- Thằng chó, bỏ tao ở nhà hả.
- Đm. Mày đi theo càng phiền, thấy chán thì lên phòng tao du học cũng được.
- Ơ. Thế cũng được. Đi đi
- Du học là gì thế anh?
- À... Tạm hiểu là đi mở mang kiến thức ở các nước khác ấy mà.
- Thế à? Tuấn chăm học nhỉ.
- Haha. Thằng đó chăm cái gì đâu =)) ( Nhi ngây thơ quá =.= ) Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ - Chương 30
Thật là đáng tiếc khi kì thi học kì I của nó lại trùng vào dịp Noel, đúng là xui tận mạng =.=! Tuy không có thời gian đi chơi cùng Nhi nhưng nó cũng kịp chuẩn bị quà để tặng Nhi vào dịp này. Một đôi găng tay len màu đỏ trông rất bắt mắt, sở dĩ nó mua găng tay vì nó thấy Nhi đi học mà tay cứ đỏ ửng lên vì lạnh, khổ thế đấy, con trai tay lạnh thì không sao nhưng con gái tay lạnh một chút là không chịu được.
- Cái gì trong đây thế?
- Găng tay .
- Ôi, găng tay màu đỏ này. Để em đeo thử xem như nào.
Nhi xỏ găng vào rồi đung đưa tay trước mặt nó, hỏi :
- Thế nào? Nhìn đẹp không? Anh chọn kiểu gì mà vừa tay em quá.
- Chuyện. Anh đã chọn thì chỉ có chuẩn mà thôi ( Câu này nó nói dối, tại nó thấy màu đỏ nhìn hay hay nên mới chọn thôi chứ thực ra mù tịt mấy cái khoản lựa chọn đồ này =)) )
- Em cũng có quà cho anh đây. Chờ em chút
Nhi chạy lên phòng, lát sau mang xuống cho nó một con mèo tam thể :X
- Đây. Quà của anh đâyyyyyyyyyyyy
- Mèo tam thể?
- Đúng vậy. Em biết là con mèo nhà anh mới chết mấy hôm trước nên em tặng anh con này nuôi cho đỡ buồn.
- Anh có được phép ăn thịt nó không?
- Anh dám. Liệu mà nuôi nó cho cẩn thận đấy, mỗi tuần em sang xem 1 lần, nó mà gầy đi là anh chết với em luôn. >"
Tưởng gì chứ nuôi mèo với nó là dễ ợt à, mỗi ngày 3 bữa, mà mèo nó ăn ít bỏ xừ, ăn chưa đầy một bát cơm .
- Có mỗi con mèo không thì chán quá. Còn thứ nào khác nữa không?
- Có.
- Đâu đâu? Cho anh đi
- Thứ này chưa cho anh ngay được, chờ thi cử xong xuôi rồi em sẽ tặng anh.
- Làm người ta tò mò quá.
- Thế nó mới thú vị. Hihi
- Thi xong ít phải 1 tuần nữa, thôi kệ, không sao, vì món quà anh quyết tâm thi cho tốt. Haha
- Nói được là phải làm được nghe chưa.
- Tất nhiên rồi.
Đang muốn buôn thêm với Nhi thì chợt có điện thoại của mẹ nó gọi :
- Alo? Mẹ à
- Đang ở đâu đấy? Về nhà ngay mở cửa cho anh mày kìa.
- Cái gì? Anh đang học ở Hà Nội mà.
- Thì nó có việc về mấy hôm, lúc nãy nó gọi cho mày không được nên mẹ mới phải gọi. Thôi về nhà nhanh đi
- Con biết rồi. Mà mẹ về nhanh nhanh đi, con ăn mì tôm mãi chán lắm rồi.
- Đấy, rời mẹ ra mày mới thấy khổ phải không. Đúng là, lớn rồi mà vẫn bám vào mẹ.
- Con lớn vẫn là con của mẹ mà.
- Thôi đi ông tướng ạ, đợi tôi 5 ngày nữa rồi tôi về.
- Mẹ về nhớ mua quà cho con đấyyy
- Biết rồi, mẹ cúp máy đây.
- Con chào mẹ
Không biết thằng anh nó có việc gì mà lại về nhà vào lúc này nhỉ?
- Mẹ bảo về nhà à?
- Ừ. Về mở cửa cho thằng anh =.=!
- Thế thì anh về đi.
- Anh về mở cửa rồi lại sang đây nhé.
- Không. Về nhà là phải học bài để chuẩn bị thi ngay cho em, cấm không được la cà .
- Như thế thì chán lắm.
- Chịu khó một tuần thôi. Hết tuần thi em cho anh tự do luôn.
- Đành chịu vậy. Híc. Thôi anh về đây
- Nhớ những gì em nói đấy nhé. Chăm chỉ học bài , à quên, nhớ chăm sóc con mèo cho em nữa nhé. >"
Nó về nhà thì đã thấy thằng anh đứng chờ ở cửa:
- Mày làm gì mà lâu thế?
- Chỉ tại anh mà em bị gọi về đấy.
- Kệ mày, mở cửa cho anh đi. Đi suốt giờ mệt quá.
- Sao anh lại về vào lúc này ?
- Đau đầu với mấy cái bài luận, chán quá bỏ về nhà chơi vài hôm.
- A. Anh dám bỏ học, em nói với mẹ luôn.
- Mày thử xem, tao cho ăn đấm luôn.
Anh nó vẫn hay như vậy, mỗi lần nó định mách mẹ việc gì là anh nó hay lấy nắm đấm ra dọa nó, chỉ dọa thôi chứ chưa bao giờ anh nó đánh nó cả. Nó biết là anh thương nó rất nhiều.
- Bây giờ cũng tối rồi, hay tý nữa anh em mình đi ăn cơm rang nhỉ.
- Ờ. Thế cũng được, giờ anh đi nằm tý đã, tầm 7h tối thì gọi anh nhé.
Bây giờ mới có 5h chiều, tranh thủ lên mạng đọc tin tức rồi xem qua bài vở cái đã. Ngày mai thi Sử mà giờ này còn chưa có tý kiến thức nào vào đầu =.=!
Ngồi được một lúc thì cái bụng của nó bắt đầu biểu tình đòi được ăn, " ọt " " ọt ", cứ mỗi lần bụng kêu là một lần những hình ảnh về thức ăn hiện lên trong đầu nó. Bụng đói đúng là không tập trung làm được gì, đọc được vài dòng Sử rồi nó vứt bộp quyển sách để đấy, ngả lưng ra ghế và nhắm nghiền mắt lại. Cứ mỗi lần căng thẳng nó đều làm như vậy, rất thoải mái và dễ chịu...
- Dậy, dậy mau thằng này.
- Ơ. Ớ...Anh gọi em à
- Không mày thì còn ai nữa. Ngủ đâu không ngủ lại ngủ trên ghế thế này.
Hóa ra lúc nãy nó ngủ quên , trời ạ.
- Đi ăn thôi, anh đói rồi.
- Em cũng thế, cái bụng em nó kêu từ lúc nãy rồi cơ.
Khỉ thật, cái quán cơm rang gần nhà nó lại đóng cửa, báo hại 2 anh em phải dắt xe ra đi 3km mới đến chỗ quán cơm ngon.
Ngay lúc sau, 2 đĩa cơm rang thơm lừng đã được đem ra. Đói quá nên nó ăn liền một mạch chẳng nói chẳng rằng, anh nó cũng chẳng khác gì nó, cũng cắm đầu cắm cổ ăn ( Cảnh tượng lúc này trông kinh lắm, Nhi mà nhìn thấy nó lúc này chắc khiếp vía luôn =.= )
- Mày dạo thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào?
- Ờ thì học hành, tình yêu tình báo đấy.
- Vẫn ổn, mỗi tội là gần đây em đang gặp vài rắc rối nhỏ với thằng Hòa.
- Là cái thằng mà lúc trước mày kể cho anh à
- Đúng đấy, nó bỏ Thùy, giờ Thùy hình như đang để ý đến em thì phải.
- Mày chỉ được cái nghĩ lung tung, dựa vào đâu mà mày kết luận thế?
- Thì tại dạo gần đây Thùy hay nhắn tin với em, lại kêu chán rồi là muốn có người bên cạnh nữa.
- Con gái nói thế mà mày cũng tin được à. Lúc buồn, thất tình thì ai chả thế.
- Em nên làm gì đây?
- Mày cứ để mặc theo tự nhiên đi. Cái gì đến khác đến, mày chạy cũng không được đâu.
Ăn xong, 2 anh em về nhà. Thằng anh về đến nhà là lại lăn ra ngủ, đúng là sinh viên, thiếu ngủ thì phải...
Nó lên phòng tranh thủ lượn nốt qua mấy bài Sử, sau đó cũng nối bước thằng anh leo lên giường ngủ.
****************
Rengggggg, tiếng chuông báo thức + thêm tiếng chuông điện thoại cùng vang lên một lúc làm nó giật mình tỉnh giấc :
- Dậy nhanh , hôm nay thi đấy biết chưa.
- Cái gì? Hôm nay thi á?
Nó giả vờ ngạc nhiên
- Hả ? Anh không biết gì á?
- Chết anh rồi . Huhu
- Lên trường nhanh nhanh đi, sáng nay thi Sử, tý nữa qua lớp em em đưa tài liệu cho anh tranh thủ đọc qua.
- Haha. Anh đùa đấy, tối qua anh học hết rồi. Yên tâm đi.
- Trời ạ, lừa em làm em lo hết cả. Ghét thế.
- Ôi trội ôi, ghét chưa kìa. Haha
- Ứ nói với anh nữa. Aaaa
Nhi tắt máy để lại nó cười một mình trong phòng.
- Thằng dở này, mày cười cái gì đấy.
Đúng lúc đó anh nó vào phòng.
- Kệ em. Mà anh vào mà không gõ cửa à.
- Tiên sư mày, tao vào mà còn phải gõ à. Đấm cho phát giờ.
- Anh lúc nào cũng dọa đấm em thôi.
- Không thế làm sao mày nghe anh. Thôi, đi ăn sáng rồi còn đi học kìa.
- Tý em lên trường ăn cũng được. Mà mới sáng sớm anh chuẩn bị đi đâu thế?
- Ờ. Đi có việc, mày hỏi làm gì. Lo việc của mày đi.
Nó nhanh chóng phóng xe lên trường, cất xe rồi chạy lên phòng thi, may quá, 10' nữa mới vào phòng. Tranh thủ lượn qua chỗ Nhi mượn tài liệu đọc qua đã.
- Nhi ơi, lấy tớ tập tài liêu cái
Ở trường thì cậu tớ , về nhà thì anh em =))
Nhi kéo nó ra một góc rồi thì thầm vào tai nó :
- Sao anh đến muộn thế?
- Tại lúc nãy mải nói với thằng anh quá .
- Thôi, cầm lấy rồi đọc lướt qua đi. Mấy chỗ chính cần lưu ý được gạch chân hết rồi đấy.
- Dài vậy, tối qua anh đọc qua cũng nắm được một số ý chính rồi =.=!
- Không được chủ quan. Tính anh là hay thế lắm à.
- Rồi rồi , lần này anh sẽ cẩn thận hơn. Mà em đã ăn sáng chưa
- Em chưa
- Thế tý nữa thi xong đi ăn cùng anh nhé.
- Được rồi, giờ lo thi cho tốt đi >"
Tiếng trống báo hiệu ngày thi đầu tiên bắt đầu, nó vuốt má Nhi một cái rồi chạy về phòng thi của mình
- Em cũng phải thi tốt đấy, good luck for you...
Chap 30:
90' làm bài thi Sử trôi qua nhanh chóng.
Ra khỏi phòng thi , đâu đâu cũng nhốn nháo người :
- Ê, câu này tao làm đúng không?
- Tao xem đáp án cái.
- Bỏ mẹ, sai 1 câu rồi.
- Blah...blah...
Nó chạy ngay sang phòng thi của Nhi :
- Haha. Anh làm được hết này, đúng mấy câu hôm qua đọc luôn.
- Có thật không thế?
- Thật mà. Thôi đi ăn sáng ,anh đói lắm rồi ý.
- Chờ em cất sách vở đã. Người gì mà cứ vội vội vàng vàng.
Ban đầu tính đi ăn phở nhưng nghĩ lại, đi ăn xôi cho nó ngon :D
2 đứa mò ra quán xôi trước cổng trường, trời, sao mà đông thế này, thi xong đứa nào cũng chạy ra đây ăn hết á =.=!
Vất vả lắm nó mới mua được 2 bát xôi đem vào trong nhà cho Nhi.
- Chen mệt muốn chết luôn.
- Hôm nay đông người quá .
- Ừ. Đúng là đông thật, mà em ăn ớt không?
- Không.
- Đúng là con gái =.=! Nhìn anh ăn đây này
- Anh con trai, ăn lên mụn cũng có sao đâu >"
- Nào. Thử một lần đi, ngon lắm ý.
- Khôngggggg
Đang ép Nhi ăn ớt thì nó chợt thấy Thùy cũng bước vào quán xôi.
Chà, Thùy trông xinh quá, khác với nét đẹp dịu dàng của Nhi, Thùy mang vẻ đẹp rất lạ, kiểu lạnh lùng và mạnh mẽ ý.
- Này.
- Hả.
- Lại ngắm gái rồi.
- Gái xinh không ngắm thì không phải con trai.
- AAAAAaaaa. Thế ai đang ngồi trước mặt anh đây
- À. Đấy không phải gái xinh, là gái đẹp thôi . Haha
- Miệng anh dẻo lắm, đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo. Chuyên Văn như em còn chịu thua luôn.
- Xin lỗi, ngoài kia bàn đầy hết rồi, mình ngồi đây với nhé. ( Bỗng Thùy xuất hiện )
- À. Được, thoải mái đi. Haha
Nó chợt thấy Nhi không vui. ( Đệch, chắc là Nhi không muốn đây mà , nhưng mà giờ lỡ bảo như vậy rồi chả nhẽ lại từ chối )
- Làm bài thi thế nào, tốt chứ?
- À. Tớ làm cũng được kha khá, còn thừa 10' =))
- Thế hả? Tớ làm vừa đủ thời gian, tại viết nhầm vài chỗ nên phải viết lại. Hì
Nói chuyện với Thùy cảm giác khác lạ hẳn mọi người ạ, mà công nhận Thùy nói chuyện rất hay, thỉnh thoảng lại pha thêm vài câu nói đùa khiến cuộc nói chuyện càng thêm rôm rả.
Thùy khác với Nhi, Nhi là người sống nội tâm nên nói ít và không thích bon chen nhiều, Thùy thì lại là người năng động, sôi nổi, giờ mới để ý Thùy là một người rất năng nổ trong các hoạt động văn nghệ của nhà trường...
Đang nói vui vẻ thì chợt Nhi dẫm chân nó một cái, sau đó nhìn nó với ánh mắt sắc bén T_T!
Hiểu ngay ý Nhi , nó vội nói :
- Thôi, ăn cũng xong rồi, giờ bọn tớ đi trước nhé. Về nhà ôn bài chiều còn thi tiếp mà ^^!
- Ừ. 2 người về đi, cố gắng ôn tập đấy nhé
- Ok.
Cả đoạn đường về Nhi chẳng nói với nó lời nào :
- Sao thế? Giận anh à?
-.....
- Thôi mà, anh không có ý gì đâu, mà anh thấy Thùy cũng là con người rất thú vị đấy chứ.
- Anh biết là em không thích anh nói chuyện thân mật với người khác mà, đã thế lại còn ngay trước mặt em nữa.
- Anh biết lỗi rồi mà, lần sau không làm thế nữa. Babe, tha cho anh đi.
- Tha cho anh bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn cứ tái phạm là sao. >"
- Thì tại...
- Không cãi được phải không.
- Ừ. Anh chịu thua em luôn.
- Thế thì bây giờ đưa em về nhà nhanh lên. Luôn và ngay. Hì
Về nhà, nó chạy ngay lên phòng , thay quần áo ra rồi leo lên giường ngủ lấy sức cho chiều thi tiếp.
12h. Mẹ nó gọi dậy ăn cơm :
- Thằng này, dậy ngay.
- Để con ngủ tiếp đi
- Không nhưng gì cả, mày dậy ngay không, 12h rồi, tý còn đi thi.
Vội vàng mò xuống, làm 3 bát cơm rồi lên phòng, lướt qua tý sách vở. Đệch, chiều thi Địa mới đen =.=!
- Nhi ơi, mấy cái bài biểu đồ làm kiểu gì đấy?
- Biểu đồ có nhiều dạng lắm, anh không vẽ làm sao biết được =.=!
- Giờ lấy đâu thời gian vẽ nữa.
- Thôi anh học lý thuyết đi, phần biểu đồ về sau hỏi bọn nó cũng được.
- Hay em quăng bài cho anh nhé.
- Có cùng phòng đâu =.=!
- Anh đùa thế thôi, chứ cho phao cũng không cần đâu. Haha...
Xem Trang 6